Khương Duật bị Hoàng Hồng giữ lại, hắn dù không cam lòng nhưng cũng không thể làm khác. Không gian trong phòng thoáng chốc nặng nề, hai người đàn ông mỗi người một vẻ. Hoàng Hồng lư nhẹ ly rượu trong tay, hắn cuối cùng cất giọng trầm trầm:
- Khương Duật, tôi dùng tôn nghiêm của Hoàng gia trăm năm nay, xin anh trả tự do cho Nhã Đan.
Giọng hắn vẫn nhẹ nhẹ đều đều, lời nhẹ tựa lông vũ nhưng mấy ai biết được, để người đứng đầu gia tộc lớn nói ra điều ấy là nặng nề như thế nào? Vậy mà giờ Hoàng Hồng hắn đang cầu xin Khương Duật? Đấu đá tranh giành hơn hai mươi năm, cuối cùng lại chỉ vì sự tự do của Nhã Đan mà cầu xin hắn?
Khương Duật nhất thời nghi hoặc hành động của Hoàng Hồng. Hắn nhíu mày dò xét hỏi lại Hoàng Hồng:
- Tại sao?
Hoàng Hồng nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn, hắn ngồi lại một cách nghiêm túc, trầm mặc:
- Chẳng lẽ anh không biết Chúc Nhã Đan là con gái của Cửu Hồ?
Sự thẳng thắn này nhất thời Khương Duật không thể tiếp nhận được, hắn loạng choạng lùi về sau vài bước. Mặt mày thoáng chốc đã không còn được như lúc đầu.
Sao Nhã Đan có thể là con của Cửu Hồ? Điều gì đang xảy ra vậy? Sao lại có chuyện đến thế?
Thuộc hạ của Hoàng Hồng nhanh chóng đến dìu Khương Duật ngồi vào ghế. Thấy biểu hiện của Khương Duật, Hoàng Hồng cười khẩy:
- Với thế lực của Khương gia chẳng lẽ không điều tra được chuyện này sao?
Khương Duật im lặng, giờ đây trong đầu hắn trống rỗng, điều hắn muốn bây giờ chỉ là gặp lại Nhã Đan, hắn bây giờ chỉ muốn nhìn thấy con cáo nhỏ mình yêu thương suốt bấy lâu nay...
Hoàng Hồng lại tiếp tục nói:
- Khương gia, là anh không điều tra được hay là anh không muốn biết?
Câu nói này nhất thời làm Khương Duật thêm bấn loạn. Phải! Là hắn không muốn biết, nhiều tháng như vậy vẫn luôn chỉ điều tra đến Chúc Cẩn, chưa từng điều tra sâu về Nhã Đan... có lẽ hắn đã động tình thật rồi. Có lẽ hắn sợ khi hắn điều tra ra gì đó chính hắn sẽ tự dằn vặt mình...
Thấy Khương Duật vẫn luôn im lặng, nam nhân dáng vẻ ôn nhu kia giờ đã tức giận đập mạnh tay xuống bàn, không giấu nổi vẻ tức giận mà gầm lên:
- Anh buông tha cho con gái anh đi!
Lời nói này đã hoàn toàn đá động đến tâm thất Khương Duật, hắn trợn tròn mắt không muốn nghe thêm nữa, lòng bàn tay sớm đã siết chặt lại chỉ hận không thì đấm tên trước mặt.
- Nhã Đan không phải con gái tôi!
Hoàng Hồng nghe lời biện bạch này càng cười to hơn nữa, hắn ta làm ra vẻ mặt cảm thông cho Khương Duật:
- Nếu không là con của anh thì là con của ai?
Khương Duật á khẩu, vì chính hắn cũng không dám chắc điều gì. Mọi thứ dường như đảo loạn lên, mọi chuyện đến quá gấp gáp vội vàng, hắn thật sự cũng không rõ những thứ đang diễn ra...
Khương Duật bị giữ lại một lúc lâu rồi lại nhận được câu trả lời là Nhã Đan đã đi rồi, còn là do cô tự lựa chọn. Hoàng Hồng cũng rũ lòng tốt mà nói cho hắn việc Nhã Đan là con của Cửu Hồ. Hắn không cho Khương Duật biết Nhã Đan đã đi đâu nhưng Khương Duật thừa sức biết, Cửu Thiên Hàn đã đưa Nhã Đan đi.
Nếu đến Hoàng Hồng còn biết chuyện Nhã Đan là con gái Cửu Hồ thêm cả cái danh là con gái thất lạc của Khương Duật hắn, vậy thì nếu tin này truyền ra dĩ nhiên sẽ gây thêm một chấn động lớn.
Hơn hai mươi năm trước, vì cô gái mang tên Cửu Hồ mà ba gia tộc lớn đã cạch mặt với nhau. Hơn hai mươi năm sau, cô gái mang tên Nhã Đan dưới cái danh con gái của Cửu Hồ sẽ lại gây sóng gió một lần nữa?
Ở cuộc nói chuyện với Hoàng Hồng, anh ta cũng nhấn mạnh với hắn rằng năm xưa Cửu Hồ vì sao mà phải trốn chui trốn nhủi giả chết để qua mặt thiên hạ, năm xưa là hắn có lỗi với mẹ con cô. Anh ta nói trước khi mọi chuyện đi đến mức quá tồi tệ thì xin Khương Duật hãy buông tha cho Nhã Đan, anh ta cũng ra mặt mà nói sẽ luôn ở phía sau hộ tống con đường Nhã Đan đi.
Khương Duật thất thần quay trở về nhà, hắn dường như không thể tin vào bất cứ thứ gì diễn ra. Hắn tự nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày liền. Quản gia và Khắc Hạo thay phiên nhau an ủi hắn nhưng tất cả chỉ nhận lại là sự im lặng. Nếu là hắn của trước đây, hắn sẽ tức giận mà trút giận lên bọn họ không nghe lệnh của hắn, làm phiền hắn. Nhưng lần này... hắn không tức giận với ai cũng không trút giận lên ai.
Mẫn Nghi nghe tin Khương Duật tự nhốt mình trong phòng mấy ngày liền, liền tức tốc đến Khương gia làm ầm ĩ. Cô ta đập tay vào cửa ầm ầm:
- Khương tiên sinh, mở cửa cho tôi!
Như bao người khác, đáp lại cô ta vẫn là sự im lặng, lúc này quản gia đã tiến lên ngăn cản cô ấy lại:
- Mẫn Nghi tiểu thư, cô đã đập cửa suốt một tiếng rồi, hay đừng làm phiền ông chủ nữa.
Mẫn Nghi nghe lời quản gia càng tức giận hơn, cô ta đập mạnh tay vào cửa quát lên với quản gia:
- Ông bị gì thế? Anh ấy đã tự nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày đấy, anh ấy là người sắt à? Không cần sống nữa sao?
Quản gia nghe thấy chỉ biết cúi đầu. Ông ta chỉ mới lên làm quản gia một tháng gần đây, còn rất kiên dè với lệnh của Khương Duật, trước giờ đều nghe theo lời Nhã Đan chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Khương Duật.
Thấy ông ta đứng ngây ra đó, Mẫn Nghi quát lên:
- Lấy chìa khóa dự phòng mở cửa đi.
Quản gia lúc này mới khó xử mà đáp:
- Phòng của ông chủ... chúng tôi không có chìa khóa.
Mẫn Nghi bất lực thở dài, cô ta tức giận muốn gọi người phá cửa, lúc này Khắc Hạo gấp gáp chạy đến đập tay vào cửa mà báo:
- Ông chủ... Chúc tiểu thư bị tai nạn hiện đang cấp cứu... ông chủ...
Không khí một lần nữa im bặt. Chỉ ngay sau đó cánh cửa phòng tưởng chừng đã bị dán keo dính chặt cuối cùng cũng đã bật mở. Người đàn ông xuất hiện sau cánh cửa ấy thật sự khiến ai nấy cũng bất ngờ.
Vẫn là hắn, Khương Duật. Nhưng dáng vẻ nhơ nhác xuống sắc như cái xác chết thật sự khiến Mẫn Nghi kinh ngạc đến run rẩy. Cô ta nhìn vào trong căn phòng, nó vẫn gọn gàng ngay ngắn, có lẽ chỉ có Khương Duật là không ổn. Người chú trọng ngoại hình như hắn giờ đã thành kẻ lượm thượm, râu mép cũng không cạo, gương mặt hốc hác, đôi mắt phờ phạc, quần áo xộc sệt, người cũng đã phát ra mùi luôn rồi... thật sự cô không tin đây là Khương gia cao cao tại thượng nữa.
Khương Duật không để ý đến ánh mắt của bọn họ, hắn nhìn vào Khắc Hạo giọng khàn khàn vang lên:
- Nhã Đan bị gì?
Khắc Hạo vốn đang kinh ngạc, nghe thấy lời nói của Khương Duật liền nhanh chóng lặp lại:
- Người theo dõi Chúc tiểu thư báo lại, là cô ấy bị tai nạn. Giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.
Đôi mắt Khương Duật lóe lên một tia tức giận, hắn vừa xông ra muốn đi đến chỗ Nhã Đan đã bị Mẫn Nghi cản lại.
- Ông chủ, dù ông tức giận lo lắng cỡ nào cũng không thể đem bộ dạng này ra đường. Huống hồ người có thể cứu cô ấy là bác sĩ không phải anh.
Khương Duật nhìn Mẫn Nghi với đôi mắt hình viên đạn, dường như muốn bóp chết cô ta ngay tức khắc. Khắc Hạo một bên cũng lên tiếng:
- Phải đấy ông chủ, Chúc tiểu thư là cháu của Cửu gia, anh ta nhất định không để Chúc tiểu thư có chuyện gì. Ngài đi tắm trước đi đã.
Khương Duật bị hết người ngày đến người kia chặn lại, muốn vung tay đánh bọn họ cũng chẳng còn sức, Mẫn Nghi dựa vào kỹ năng châm cứu của mình, từ trong túi lấy ra một cây châm đâm vào sau gáy của hắn khiến Khương Duật ngất đi.
Khắc Hạo nhanh chóng đỡ lấy cơ thể to lớn của Khương Duật. Cả ba người nhìn nhau rồi thở dài. Bọn họ bây giờ nào để tâm đến cô gái tên Chúc Nhã Đan kia nữa, thứ bọn họ để tâm bây giờ chỉ là Khương Duật, chủ nhân của bọn họ.
Khi Khương Duật tỉnh lại một lần nữa đã thấy toàn thân ê ẩm, đôi mặt mờ nhạt nhìn xung quanh thấy Mẫn Nghi và Khắc Hạo đều quỳ bên cạnh cúi gằm mặt. Hắn nhíu mày, khẽ đưa mắt nhìn xuống thân thể mình, đã được thay một bộ đồ mới rồi. Khương Duật tức giận nhìn hai con người đàn quỳ kia. Hắn nhắm mắt, đặt tay lên trán giọng khàn đặc:
- Cô ấy sao rồi?
Nghe hắn hỏi, Khắc Hạo run rẩy nhìn Mẫn Nghi, cô ta cũng run rẩy không kém, giờ biết ăn nói sao với hắn đây? Nghĩ gì nghĩ, nói gì nói dù sao cũng phải trả lời:
- Chúc tiểu thư, giờ đã ổn chỉ là...
Khắc Hạo ngập ngừng, lúc này Khương Duật một lần nữa mở mắt ra nhìn anh ta với đôi mắt muốn gϊếŧ người. Anh ta liền nói:
- Đứa bé trong bụng tiểu thư, không giữ được...
Nghe đến đây sắc mặt Khương Duật càng khó coi hơn. Hắn ngồi dậy, đưa đôi mắt sắc bén nhìn cô gái đang quỳ dưới chân mình. Hắn nhìn cô ta rồi lại nhìn Khắc Hạo, lửa giận trong lòng dường như đang muốn nổ ra. Bọn họ dám động tay với hắn, làm hắn không thể đến bên Nhã Đan. Hắn nên trị bọn họ tội gì đây? Nhưng dù nói thế nào, đứa bé kia quả thật cũng không nên có, mất đi đứa bé ấy Nhã Đan có thể nói là có thể tìm một tấm chồng như ý. Không phải vướng bận thứ gì.
Khương Duật thở một hơi nặng nề, hắn bước xuống giường lạnh lùng đi qua bọn họ, trước khi vào phòng tắm hắn đã cất giọng ra lệnh:
- Ra ngoài đi, tôi sẽ tính với các người sau.
Mẫn Nghi và Khắc Hạo điều lần lượt ra ngoài, bọn họ biết, bọn họ sắp không ổn rồi!
Khương Duật tạc vài bụm nước lắm vào mặt, hắn nhìn mình ở trong gương, nhớ đến những lời Khắc Hạo nói chỉ biết thở dài. Có lẽ hắn nên buông tha cho Nhã Đan thật, là hắn có lỗi với mẹ con cô, dù sao thì Nhã Đan đã có sự hậu thuẫn của cả ba gia tộc, có thể đảm bảo quãng đời sau này của cô sẽ tìm được tấm chồng như ý.
Hắn vẫn sẽ đứng ở phía sau, âm thầm bảo vệ cô gái nhỏ ấy...