Chương 18: Yến tước sao biết chí hồng hộc!

Dịch: Sylvesta

Cùng ngày.

Trương Dụng cùng Vương Tự Chân, còn có mấy lão giả đồng thời đến nhà Chiến Thiên Minh.

Xem dáng vẻ mấy người này có thể biết được nhất định là có việc quan trọng.

Chiến Thiên Minh cũng không thèm để ý.

Ngược lại hắn đối với những người này không có cái ấn tượng gì tốt đẹp.

Lúc này, Trương Dụng một thân áo bào tro tiến lên hai bước, nghiêm túc mà nhìn Chiến Thiên Minh, nghiêm mặt nói: “Chiến Thiên Minh, mười ngày sau chính là kỳ hạn ngươi thành niên. Lần này, trải qua mọi người thương nghị quyết định, khảo hạch nhiệm vụ cho ngươi là tiến vào trong Tử Vân sơn mạch săn gϊếŧ một con nhất phẩm Yêu thú.”

“Đương nhiên, để trợ giúp ngươi hoàn thành khảo hạch, ngươi có thể từ trong thế hệ cùng lứa tuổi chọn ra một người theo ngươi vào núi.”

“Điều kiên tiên quyết là người kia phải đồng ý.”

Nói xong, Trương Dụng khóe miệng nổi lên vẻ cười lạnh, trong lòng âm thầm châm biếm.

Hừ!

Chẳng có tên nào ngu ngốc đồng ý tuỳ tùng Chiến Thiên Minh ngươi đi vào núi cả?

Đi tới, đó chính là tự tìm cái chết.

Chiến Thiên Minh mặt hờ hững nhìn Trương Dụng một chút, lập tức hiểu được lần này tuyệt đối là Trương Dụng tên khốn kiếp này chủ đạo.

Nhìn dáng dấp, Trương Dụng hẳn là muốn để mình triệt để chết ở trong Tử Vân sơn mạch à.

Thật là lòng dạ độc ác.

“Không hổ là thân ca ca của phì bà thối kia, quả thật là tâm ngoan thủ lạt.” Chiến Thiên Minh trong lòng âm thầm khó chịu.

Bất quá, ánh mắt hắn nhẹ nhàng quét về phía mấy người khác, phát hiện trên mặt mọi người cũng không có vẻ dị nghị gì, biết cái khảo hạch này đã định rồi, e rằng căn bản không thể thay đổi được.

Đối với cái gì mà trưởng thôn hay không trưởng thôn, Chiến Thiên Minh căn bản không thèm để ý.

Dù sao, hắn là muốn trở thành nam nhân mạnh mẽ nhất trên Cửu Long đại lục, há có thể quan tâm một cái vị trí trưởng thôn nho nhỏ?

Chim yến tước sao biết chí lớn hồng hộc?

Điều này cũng không phải kẻ tiểu nhân như Trương Dụng có thể hiểu rõ.

Thế nhưng, Chiến Thiên Minh thực sự không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét kia của Trương Dụng.

Cái loại tiểu nhân hèn hạ, đê tiện, vô liêm sỉ.

Lúc này, Vương Tự Chân đứng bên cạnh Trương Dụng cười khẩy nói: “Tiểu tạp chủng, khảo hạch lần này, từ thời điểm ngươi sinh ra đã được mọi người nhất trí, ngươi tuyệt đối không thể cự tuyệt, bằng không, chính là địch với toàn bộ Nam Thanh thôn, là địch của Sơn Thần. Đến lúc đó, người bổn thôn sẽ buộc chặt ngươi lên, ném tới trong núi đi tế tự hung thú, làm nguôi cơn giận của Sơn Thần.”

“Lão tạp mao, ta có nói qua không chấp nhận khảo hạch sao? Cũng không biết ngươi ở nơi đó hả hê cái gì?” Chiến Thiên Minh liếc Vương Tự Chân, tỏ rõ vẻ xem thường.

“Tiểu tạp chủng, ngươi thử chửi một câu nữa xem?” Vương Tự Chân trừng trợn mắt lên giận dữ.

“Lão tạp mao, lão tạp mao, lão tạp mao.”

“Lão tử không chỉ có mắng ngươi, còn muốn mắng ba lần, để ngươi nghe rõ ràng một chút. Như thế nào, đã nghe rõ chưa? Nếu như không có nghe rõ, lão tử còn có thể lại mắng mười lần cho ngươi nghe.” Chiến Thiên Minh tiếp tục xem thường Vương Tự Chân.

“Ngươi...” Vương Tự Chân giận dữ.

Hắn rất muốn xông tới tàn nhẫn mà ra sức đánh Chiến Thiên Minh một trận. Thế nhưng, còn chưa ra tay, liền bị Trương Dụng bên cạnh ngăn lại.

“Được rồi, Tự Chân, cứ để tiểu tạp chủng này mắng đi, cứ coi như không nghe thấy là tốt rồi.” Trương Dụng khuyên nhủ.

“Trương Dụng, ngươi cũng là cái lão tạp mao.” Chiến Thiên Minh đột nhiên mắng.

Hô, Trương Dụng đáy mắt lóe qua một tia lạnh lùng, lãnh khốc.

“Làm sao, lão tạp mao, muốn đánh ta à?”

Chiến Thiên Minh nghiễm nhiên không sợ.

“Ngươi dám không?”

“Nhớ rõ, ngươi chỉ là một cái tạm quyền trưởng thôn, nhớ kỹ, ngươi là tạm quyền chứ không phải chính thức. Ngươi một cái tạm quyền trưởng thôn, ở trước mặt ta hung hăng cái rắm à? Ta mới là người được Sơn Thần khâm điểm làm người thừa kế trưởng thôn. Ngươi là cái thá gì?” Chiến Thiên Minh vô cùng thô bạo mắng.

Hai người kia chính là muốn dồn mình vào chỗ chết, căn bản không cần thiết cùng bọn hắn khách khí.

Nên mắng thì cứ tàn nhẫn mà mắng.

Trương Dụng đáy lòng đã là giận không nhịn nổi, bất quá, hắn tự áp chế, không có để mình bộc phát ra, chỉ là thầm hừ nói: “Cẩu tạp chủng, ngươi chờ xem, lại quá mười ngày, ta muốn cho người biết chữ ‘Chết’ viết như thế nào.”

“Chiến Thiên Minh, ngươi sao có thể làm nhục tạm quyền trưởng thôn như thế?” Lúc này, một lão giả mở miệng trách cứ lên.

“Lão già, ngươi ở nơi đó kêu la cái rắm gì?” Chiến Thiên Minh mắng.

Hô, lão nhân vừa mở miệng trách cứ Chiến Thiên Minh sắc mặt không khỏi trầm xuống.

“Ngươi chìa mặt ra đây cho ai xem?” Chiến Thiên Minh căn bản không buông tha cho lão nhân kia.

“Lão tử mắng Trương Dụng, đó là hắn nên mắng. Hắn trước xưng hô như thế nào với ta, lẽ nào ngươi là đồ điếc, không nghe thấy?”

“Hừ! Ta mắng người, các ngươi ở đâu chõ mõm vào, nãy lão tạp mao kia mắng ta, các ngươi lại coi như không nghe thấy?”

Đối mặt Chiến Thiên Minh chất vấn, da mặt ông lão này run lên.

Đáng tiếc, hắn không có phản bác được câu nào.

Không sai, lúc đầu chính là Trương Dụng mắng Chiến Thiên Minh là tiểu tạp chủng.

Chiến Thiên Minh chửi lại cũng không có sai.

Thế nhưng, mấy lão nhân đi theo sau đều đối với Chiến Thiên Minh rất bất mãn, nhưng đáng tiếc, phải làm sao đây, bọn họ cũng không có quyền lực bãi bỏ thân phận người thừa kế trưởng thôn của Chiến Thiên Minh.

Dù sao, đây là Sơn Thần chọn lựa.

Những thôn dân ở vùng sơn dã sinh sống dựa vào núi như bọn họ thì đối với Sơn Thần rất kính nể.

Sơn Thần lựa chọn, không người nào dám phản đối.

“Được rồi, Chiến Thiên Minh, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không được rời nửa bước ra ngoài thôn, mãi đến khi ngươi tham gia khảo hạch mới thôi.” Trương Dụng trực tiếp tuyên bố.

“Cái gì?” Chiến Thiên Minh trong lòng giận dữ.

Giam lỏng?

CMN!

Nếu mình bị giam lỏng như vậy, mười ngày này chẳng phải là hoàn toàn không có cách nào tăng cao thực lực?

Đến thời điểm đó còn lấy cái gì đi săn gϊếŧ Yêu thú?

Hơn nữa, mỗi một ngày với mình đều rất quý giá à.

“Trương Dụng, từng phút giây đối với lão tử đều rất quý giá, ngươi nói không chừng ta sẽ rời đi, liền không cho phép ta ra ngoài?”

Chiến Thiên Minh rất khó chịu, vạn phần khó chịu.

“Hừ! Nếu như ngươi đào tấu thì phải làm sao bây giờ?” Trương Dụng hừ lạnh.

“Ta đào tẩu em gái ngươi à!” Chiến Thiên Minh mắng.

Hắn thậm chí chuẩn bị trực tiếp động thủ.

Nhưng...

Tiểu tử đối với hắn truyền đến nhắc nhở: “Chủ nhân, không nên vọng động.”

“Bát Giới, ngươi đừng cản ta, ta ngày hôm nay thế nào cũng phải đánh ngã tên hỗn đản này.”

“Chủ nhân, kích động là không tốt, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, ngươi hiện tại còn không phải đối thủ của hỗn đản này.”

“Cái gì? Ta đánh không lại hắn?”

“Chủ nhân, hắn ẩn giấu thực lực.”

“Hả?”

Chiến Thiên Minh ngẩn ra, lúc này mở ra Chí Tôn Long Thần hệ thống, kiểm tra một hồi thực lực của Trương Dụng.

Vừa nhìn, quả nhiên, Trương Dụng căn bản không phải nhất tinh võ giả gì.

Mà là cửu tinh võ giả.

Khốn nạn!

Ẩn giấu đủ sâu à!

Nếu không có tiểu tử nhắc nhở, mình thật sự xông lên động thủ, chỉ sợ đã thiệt thòi lớn.

Được rồi vậy để ngươi sống thêm một thời gian.

Chiến Thiên Minh nhẫn nhịn.

Hắn không thể không nhẫn.

Hắn thậm chí hoài nghi, Trương Dụng chính là một cái Boss ẩn.

Trước đây, thời điểm hắn chơi game, làm cho chắn chờ mong nhất chính là gặp gỡ Boss, đặc biệt là Boss ẩn, dù sao, Boss cùng Boss ẩn thường bạo ra nhiều trang bị nhất phẩm à.

Đánh gϊếŧ một con Boss, tuyệt đối sẽ tuôn ra một đống thứ tốt.

Ở trong game, mình có thể không ngừng hồi máu, hồi sinh nên có thể xử lý được một con Boss, nhưng hiện tại, mình chỉ có một cái mạng, nếu là chết, vậy thì chết thật sự rồi.

Đây không phải là trò chơi.

Thận trọng, phải thận trọng.

“Hừ! Trương Dụng?”

“Chờ đó cho ca, ca nhất định phải bạo chết ngươi.”