Chương 19: Đảm bảo

Dịch: Sylvesta

Ngay thời điểm Chiến Thiên Minh cho rằng không có khả năng chuyển biến tốt.

Đột nhiên, ngoài phòng truyền đến âm thanh của Mộc Hải.

“Ta nguyện ý dùng tính mạng mình làm đảm bảo, đổi lấy mười ngày tự do cho Thiên Minh. Nếu hắn đào tẩu thì hãy dùng tính mạng của ta đi tế tự Sơn Thần.”

Âm thanh truyền vào trong phòng làm mọi người ngẩn ra.

Chi.

Cửa bị đẩy ra, Mộc Hải vẻ mặt thành thật, nghiêm túc đi vào.

“Mộc Hải, ngươi là cái thá gì? Cũng xứng đứng ra làm đảm bảo? Hừ!” Vương Tự Chân bất mãn liếc Mộc Hải một chút.

“Vương Tự Chân, ngươi lại là cái thá gì mà dám nói thế với Mộc tam thúc?” Chiến Thiên Minh trực tiếp mắng.

Hắn tuyệt đối không nhìn nổi kẻ khác nhục mạ người đối xử tốt với hắn.

Vương Tự Chân dám nhục mạ Mộc Hải, hắn trả lại gấp bội cho Vương Tự Chân, dù rằng Trương Dụng bên cạnh có khả năng là boss ẩn,hắn cũng dám mắng không sợ.

Vương Tự Chân bị tức đến xanh mét cả mặt mày.

Mộc Hải cũng mặc kệ hắn, chỉ hướng về mấy ông lão nói: “Trần thúc công cùng các vị thúc bá, ta nhớ bên trong thôn có một quy củ, nếu trong thôn có người chịu dùng tính mạng làm đảm bảo, chỉ cần người được đảm bảo không phải phạm vào tội chết, đều có thể đáp ứng, không biết có đúng hay không?”

Nghe vậy, mấy lão nhân đều gật gật đầu.

“Không sai, xác thực có quy củ như vậy.”

“Bất quá, Mộc Hải, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ, đồng ý dùng tính mạng làm đảm bảo, đổi lấy 10 ngày tự do cho Chiến Thiên Minh này?”

“Ta nghĩ kỹ rồi.” Mộc Hải nghiêm nghị gật đầu.

“Ta phản đối.” Vương Tự Chân lúc này tỏ thái độ nói.

Trương Dụng đứng ở bên cạnh cũng phản đối nói: “Không sai, mấy vị thúc bá, Chiến Thiên Minh này không phải là người bình thường, hắn là được Sơn Thần chọn lựa làm người thừa kế trưởng thôn, nếu hắn ở trong thời gian mười ngày này chạy trốn, dẫn tới Sơn Thần tức giận, giáng tai họa xuống thôn ta, vậy làm sao bây giờ?”

Nghe vậy, mấy ông lão tất cả đều nhíu mày.

Đúng vậy!

Thân phận Chiến Thiên Minh không phải là bình thường.

Hắn chạy trốn.

Thôn làm sao bây giờ?

Sơn Thần chi nộ, đúng là đại sự, sẽ gây họa tới toàn bộ thôn, không thể bất cẩn.

“Ta cũng đồng ý vì Thiên Minh làm đảm bảo.”

Ngay khi mấy ông lão do dự, lại một thanh âm vang lên.

Chốc lát, Lưu Vũ cũng đi vào.

Lưu Vũ hướng về phía Chiến Thiên Minh cười cười, sau đó đi tới bên cạnh Mộc Hải đứng lặng, mà Mộc Hải cũng mỉm cười đáp lại, vỗ vai Lưu Vũ.

Nhìn hai người, mấy ông lão thoáng chần chờ.

Mộc Hải cùng Lưu Vũ, tất cả đều là đội viên đội săn bắn, hai người bọn họ dùng tính mạng làm đảm bảo, ở trong thôn đã rất có phân lượng.

Còn Trương Dụng cùng Vương Tự Chân ở bên cạnh, thì lại đối với Mộc Hải cùng Lưu Vũ đưa ánh mắt hết sức bất mãn.

Nhìn Mộc Hải cùng Lưu Vũ hai người vẻ mặt nghiêm túc, một vị lão nhân suy nghĩ chốc lát, cuối cùng mở miệng nói: “Các ngươi cả hai người đều chịu vì Chiến Thiên Minh làm đảm bảo, vậy ta liền cho phép hắn ở trong mười ngày này tự do hành động đi.”

Mấy lão nhân khác thấy thế, cũng gật gật đầu theo.

Biết đã không thể giam lỏng Chiến Thiên Minh, Trương Dụng đứng dậy, nói: “Mấy vị thúc bá, các ngươi đã đưa ra quyết định, vậy liền cho phép Chiến Thiên Minh tự do hành động. Thế nhưng, nếu hắn chạy trốn, Mộc Hải cùng Lưu Vũ hai người, nhất định phải dùng tính mạng đi hiến tế Sơn Thần, làm nguôi cơn giận của ngài.”

“Ta trốn em gái ngươi à?”

Chiến Thiên Minh liếc Trương Dụng, không nhịn được mắng to.

“Trương Dụng, ngươi là cái thá gì vậy? Đến cùng ai cho ngươi ăn gan hùm mật gấu mà dám nghi ngờ ta? Ta là người thừa kế trưởng thôn do Sơn Thần chọn lựa, ngươi lại luôn miệng nói ta muốn chạy trốn. Ngươi đây là đang chất vấn phán đoán của Sơn Thần, là đang khinh nhờn Sơn Thần, ngươi biết không? Nếu như bởi vì ngươi mà dẫn tới Sơn Thần giận dữ giáng tai họa xuống thôn ta, ngươi gánh được trách nhiệm này không?”

“Không ngờ ngươi vậy mà trăm phương ngàn kế không để ý đến tính mạng cùng an nguy của thôn dân, lẽ nào ngươi muốn hại chết toàn bộ mọi người, ngươi mới hài lòng?”

“CMN, không nghĩ tới ngươi lại là một tiểu nhân ác độc như vậy.”

“Hừ! Ngươi nói bậy nói bạ cái gì đó?” Trương Dụng sắc mặt trầm xuống.

Mấy lão nhân bên trong nhà kinh ngạc chợt nhìn Trương Dụng, làm cho Trương Dụng trong lòng càng thêm khó chịu, mặt đầy vẻ âm trầm dường như hận không thể đem Chiến Thiên Minh giẫm chết ngay tại chỗ.

Chiến Thiên Minh liếc Trương Dụng một cái, trong mắt tất cả đều là sự mỉa mai.

Dám cùng ca đấu võ mồm?

Trở về trong bụng mẹ luyện mấy năm nữa đi.

Cuối cùng, Trương Dụng cùng Vương Tự Chân không cam lòng phẫn nộ rời đi.

Mấy lão nhân cũng rời đi ngay lúc đó.

Chiến Thiên Minh thật cao hứng.

Có thể được hai người Mộc Hải cùng Lưu Vũ quan tâm mình như vậy.

Thật tốt!

Hai người này giống như là thân nhân của hắn vậy.

Đợi đám người Trương Dụng rời đi, vẻ mặt Mộc Hải kiên quyết lập tức kéo Chiến Thiên Minh qua bên cạnh, thấp giọng nói: “Thiên Minh, thừa dịp khoảng thời gian này, ngươi tìm cơ hội rời đi, vĩnh viễn đừng có trở về nơi này.”

“Mộc tam thúc, ta...”

“Được rồi, cái gì cũng đừng nói. Thiên Minh, cái mạng này của tam thúc là cha ngươi cho, ta đáp ứng cha ngươi, nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng ngươi. Hiện tại, tam thúc có thể vì ngươi cũng chỉ có thể làm nhiều như vậy.” Mộc Hải lộ vẻ áy náy.

Hắn cảm thấy những năm gần đây, hắn đã không thể chăm sóc tốt Chiến Thiên Minh.

Thẹn với vị ân nhân đã chết.

Chiến Thiên Minh cũng trở nên trầm mặc.

Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn không biết đến cùng cha mẹ mình là chết như thế nào.

Mỗi khi đề cập tới, người trong thôn đều ú a ú ớ.

“Mộc tam thúc, cha mẹ ta đến cùng là chết như thế nào?” Chiến Thiên Minh lại một lần nữa nghiêm nghị hỏi.

Nhìn Chiến Thiên Minh dáng vẻ nghiêm túc, Mộc Hải nhíu mày.

Hắn trầm mặc...

Chần chờ...

“Mộc tam thúc, nói cho ta.” Chiến Thiên Minh nói.

Mộc Hải còn đang trầm mặc.

Lập tức, Chiến Thiên Minh đối với Lưu Vũ bên cạnh nháy mắt.

Lưu Vũ hiểu ý, lúc này tiến lên phía trước nói: “Mộc tam thúc, Thiên Minh hắn đã lớn rồi, lúc này cũng nên biết nguyên nhân cha mẹ mình chết.”

Mộc Hải ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Chiến Thiên Minh trước mặt mình không chớp mắt.

“Ai... Thôi, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Mộc Hải rốt cục lỏng miệng nói ra.

“Phụ thân ngươi là chết trong miệng Yêu thú, thế nhưng đầu Yêu thú kia tuyệt đối có vấn đề, căn bản không nên xuất hiện ở nơi đó, hơn nữa, thời điểm đầu Yêu thú kia xuất hiện rất kỳ quái, giống như là uống thuốc gì đó, hoàn toàn phát điên...”

Một đoạn chuyện cũ năm xưa, được kể lại chậm rãi.

“... Cha của ngươi chết rồi, mẹ ngươi tiếp nhận chức vị đội trưởng đội săn bắn, một năm sau, mẹ ngươi... Cũng đồng dạng chết trong miệng đầu Yêu thú điên kia.”

“Đầu Yêu thú kia chính là Yêu Lang trong Ác Lang Cốc.”

Hơi ngừng lại chốc lát, Mộc Hải lại nói: “Những năm này, ta trước sau mười mấy lần lẻn vào Ác Lang Cốc lén lút quan sát đầu Yêu Lang kia, cũng không phát hiện dị thường nào, vì lẽ đó, ta hoài nghi cha mẹ ngươi chết... Là do người hãm hại.”

Nói xong câu nói sau cùng, Mộc Hải như là buông xuống một tảng đá lớn.

Cả người thở phào nhẹ nhõm.

Trầm mặc chốc lát, hắn lại nói: “Thiên Minh, những năm này, mọi người sở dĩ không nói cho người những điều này, cũng là sợ ngươi đần độn chạy đi tìm đầu Yêu Lang kia báo thù, không cách nào hoàn thành khảo hạch trưởng thôn, sợ Sơn Thần sẽ giận lây giáng tai họa tới thôn.”

“Vì lẽ đó, ta hi vọng ngươi đừng có oán hận người trong thôn.”

Chiến Thiên Minh trầm mặc.

Cha mẹ chết là do người hãm hại?

Người hãm hại???