Chương 8: ĐÁNH TIỂU NHÂN

Phượng Vũ bây giờ ngay cả đi cũng không dám đi, trong đũng quần bây giờ là một mãnh hỗn độn.

Chỉ cần động một cái, cũng cảm giác một cỗ mùi thối tuôn ra, chỉ có thể một mặt dữ tợn nhìn Phượng Cửu.

Người ở chỗ này đều bị kinh hãi, Phượng Cửu lúc này mới thản nhiên cười cười: “như thế nào, các ngươi cũng muốn biến thành giống như nhị tiểu thư?”

Từng người từng người nhíu mày, vừa nghĩ tới, làm cho mỗi người ở đây đều rung mình một cái, một khắc sau đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa.

Không phải bọn hắn mặc kệ nhị tiểu thư, mà là thật sự không dám đi quản a.

Những người này, cũng không phải là không có mắt nhìn, mặc dù là chạy trốn, nhưng là đi báo cho ĐIền di nương đi.

Điền di nương cũng chính là mẫu thân của Phượng Vũ, vốn là đại tiểu thư thương thu phủ, sau khi mẫu thân Phượng Cửu biến mất, liền trông coi toàn bộ phủ tướng quân.

Cái người Điền di nương này chính là hận PHượng Cửu thấu xương, không ít lần cắt xén phần ăn của Phượng Cửu.

Đối với việc Phượng Vũ thường xuyên tìm Phượng Cửu gây phiền phức, cũng là mở một mắt nhắm một mắt.

Chỉ cần khi tướng quân có ở nhà, Phượng Vũ không động thủ với PHượng Cửu là được.

“Di nương….Di nương xảy ra chuyện rồi.” Một nha hoàn chạy nhanh nhất, vừa chạy vừa hô.

Mai Hoa Uyển.

Điền di nương nhíu mày, hướng cho bà tử thϊếp thân một ánh mắt.

Bà tử này lập tức đi ra ngoài, níu lấy nha hoàn đang la to, chính là chửi cho một trận: “ngươi đúng là tiểu tiện nhân ngu ngốc, lỗ mãng, cũng không sợ đả thương tiểu thiếu gia!”

“hoa bà bà, xin bà vào trong thông báo một tiếng, nhị tiểu thư… Nhị tiểu thư bị đại tiểu thư khi dễ!” Nha hoàn kia vốn là chạy thở hổn hển, bây giờ lại bị bà tử chửi rủa cho một trận, gấp đến độ hổn hà hổn hển.

“Ngươi không nói sớm!” Hoa bà bà trừng nha hoàn kia một cái, quay người liền tiến về hướng gian phòng đi vào.

Lời nói bên ngoài, Điền di nương đã nghe thấy được, thấy Hoa bà bà vội vàng đi tới, nhưng là nhíu mày: “đi, đi xem một chút, thực sự là gặp quỷ, Vũ nhi sao lại có thể bị một cái phế vật khi dễ!”

Điền di nương rõ ràng là không tin, bất quá bà ta cũng là nguyện ý đe xem một chút, đến cũng không phải là khuyên can, mà là xem nữ nhi nghịch ngợm kia của mình, lại chơi cái trò gì/

Mai Hoa uyển cách cái viện tử mà Phượng Cửu đang phá kia chừng một khắc đi bộ.

Điền di nương chính là chậm rãi khoan thai mà đến, trên mặt đang tươi cười cho đến khi nhìn thấy Phượng Vũ đang nằm rạp trên mặt đất, trên quần từng đoàn từng đoàn màu vàng, cả sắc mặt lập tức trở nên tức giận.

Ba bước biến thành hai bước, vội vàng nhào tới chỗ của Phượng Vũ.

“Di nương….Cẩn thận đừng động thai khí!” Hoa bà bà lo lắng đỡ lấy Điền di nương ngồi xuống bên cạnh Phượng Vũ.

Cái mùi thối khủng khϊếp kia, làm cho HOa bà bà đem Điền di nương kéo hơi xa một chút.

“Nương… Chính là cái phế vật Phượng Cửu kia… Nương, người mau giúp con báo thù a!” Phượng Vũ bây giờ vừa tức vừa thẹn chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Quá mất mặt, thật sự là thật mất thể diện.

Hơn nữa nàng ta bây giờ đã không còn cả khí lực đứng lên, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất.

Vừa nghe được lời này, Điền di nương ngẩng đầu, trong mắt hàn quang giống như hai lợi kiếm, hướng Phượng Cửu đâm thẳng qua: “người đâu, hung hăng đánh phế vật này cho ta, chỉ cần không chết là được!”

Phượng Cửu lắc đầu, hướng về phía bà ta mà nỏ nụ cười nhàn nhạt không chạm tới đáy mắt: “các người cũng muốn giống như Phượng Vũ?”

Lời nói nhẹ bỗng, lại giống như tảng đá lớn đặt lên lưng tất cả mọi người, làm cho bước chân bọn họ chậm lại rất nhiều.

Phượng Cử thế nhưng là đang quan sát Điền di nương, không thể không nói bà ta đúng là một mỹ nhân.

Chừng ba mươi tuổi, mày như vẽ, son môi màu hông, khuôn mặt nhỏ như trứng ngỗng, thân thể mềm mại thon gầy mà đầy đặn, phối hợp với quần áo đỏ như lửa đung đưa theo gió, nhất định chính là tuyệt đại giai nhân.