CHƯƠNG 4: CƯỚP HỒNG BAO

Cả người nàng càng là trở nên điên cuồng.

Hệ thống hồng bao trên tay đang điên cuồng phát hồng bao, đây chính là cơn mưa hồng bao đó.

Mà tên của những người bên trong kia, lại khiến cho Phượng Cửu càng thêm hồ đồ rồi.

Vương mẫu nương nương vừa phát một cái hồng bao

Hằng nga tiên tử vừa phát một cái hồng bao

Ngọc hoàng đại đế vừa phát một cái hồng bao

Thái thượng lão quân vừa phát một cái hồng bao

Ngưu ma vương: ha ha ha lão tử cướp được một cái, trở về đưa cho hồ ly muội muội! ái tâm biểu lộ

Tôn Ngộ Không: ha ha ha cuối cùng cũng cướp được bàn đào của Vương Mẫu nương nương, thật tốt ăn! Chảy nước miếng biểu lộ.

Sao Thái Bạch: hắc hắc hôm nay vận khí thật tốt.

Trư Bát Giới: nương nương, bàn đào này cũng quá nhỏ đi, lão Trư ta một ngụm đã ăn hết rồi, một người cũng chưa đi ra. Một mặt uỷ khuất biểu bộ.

…….

Trì hoãn lần này, hồng bao ở phía dưới ít đi nhiều.

Phượng Cửu lập tức dùng tay phải mà quét qua.

Rất xin lỗi ngài tới chậm một bước!

Hồng bao đã lĩnh xong!

Ngài tới chậm một bước!

Xin lỗi, hồng bao đã cướp xong!

Liên tiếp thật nhiều lần, Phượng Cửu đều chọn xong hồng bao, nhưng mà kết quả lại chậm mất một bước.

Nàng tức đến trợn trắng mắt, mắng: “Bọn đần này tốc độ cũng nhanh quá đi, vậy thì cũng thôi đi, lại còn lấy mấy cái tên kỳ dị như vậy.”

Nàng cả người đều phiền muộn, một cái hồng bao cũng không cướp được, tâm tình có thể tốt lên được sao?

Hồng bao trên điện thoại di động ngừng lại, Phượng Cửu chăm chú nhìn chằm chằm.

Vương mẫu Nương nương: hôm nay chính là thời gian chí tôn hồng bao mở ra, về sau các vị liền có thể mỗi ngày cướp hồng bao.

Trư Bát Giới: ha ha ha, tốt quá rồi, về sau ăn bàn đào không cần đi hội bàn đào. MÓc mũi biểu lộ.

Bạch cốt tinh: nương nương lại phát thêm một cái hồng bao đi, ta đây nửa ngày cũng không cướp được một cái! Thương tâm rơi lệ biểu lộ….

…..

Đủ loại người muốn cầu bao lì xì đều xuất hiện, khiến Phượng Cửu cũng hơi có chút thăng bằng.

Vẫn còn may không phải chỉ một mình mình không cướp được hồng bao, tiếp đso Tôn Ngộ Không gửi một cái hồng bao.

Toàn bộ trong nhóm đều hoan hô cả lên.

Vương Mẫu nương nương vừa phát một cái hồng bao!

Phượng Cửu lập tức dùng ngón tay dùng sức mà đâm lên trên hồng bao.

“chúc mừng, cướp được hồng bao của Vương mẫu nương nương, một tí tiên khí.”

Phía dưới còn có giới thiệu.

Một tia tiên khí có thể giải bách độc.

Phượng Cửu còn chưa kịp ấn mở, lại có người phát hồng bao.

Tôn Ngộ Không vừa mới phát một cái hồng bao

Vừa mới nghe tới đại hồng bao, Phượng Cửu cánh tay còn nhanh hơn não, vội vàng điểm lên.

“chúc mừng, cướp được ba cây lông khỉ”

Phượng Cửu trong nháy mắt liền trợn tròn mắt: “hố bố à, ai phát hồng bao lại phát một cọng lông chứ!”

Nàng vô cùng ai oán mà rống to, cũng may ở đây không có người khác, nếu không sẽ doạ sợ người ta chạy mất.

Cái người duy nhất ở đây, bây giờ sống chết còn chưa rõ.

Phượng Cửu nhìn chằm chằm điên thoại một hồi lâu, xác định là không có hồng bao, lúc này mới mở rương bách bảo ra.

Vật phẩm cướp được đều ở trong hộp đồ nghề này.

Phượng Cửu cúi đầu liếc mắt nhìn nam nhân còn lạnh hơn cả khối băng nằm trên đất, ngón tay chỉ ở bên trên một tia tiên khí.

Trong nháy mắt, cái tia tiên khí kia liền đến ngón tay của nàng, cả người nàng đều phải nhảy cởn lên: “trời ạ, thật sự là tiên khí”

Sững sờ phút chốc, Phượng Cưu mới kinh hỉ dùng ngón tay điểm vào bên trên môi mỏng của Nam Cung Thương.

Sau một khắc, tiên khí màu trắng lập tức liền chui tiến vào trong miệng Nam Cung Thương.

Không bao lâu, hắn liền nặng nề mà tỉnh lại, thời điểm khi nhìn thấy Phượng Cửu, một đôi con ngươi tràn đầy chấn kinh

“Nhìn cái gì mà nhind, ta cứu được ngươi!” Nàng rất kiêu ngạo mà trừng hắn một cái.

Một khắc sau, Nam Cung Thương từ dưới đất ngồi dậy, mặt mũi lạnh lẽo: “ngươi cứu ra?”

Vẻ mặt không tin.