Chương 2: Trên cô ấy 1

Edit & Trans: Huyễn Ảnh Vô Song

-------------

Dù hơi phân vân nhưng cô vẫn kéo vali bước về phía trước, nhịp tim cô cũng đập nhanh hơn.

Đứng trước cửa phòng số 04, Lệ Sơ Sơ phấn khích đến mức suýt ngất đi.

Từ nhỏ, Bạch Dĩ Kiêu đã luôn xa cách, anh luôn là đối tượng mà cô luôn luôn mến mộ, nhưng anh hoàn toàn không đáp lại cô.

Nhưng chỉ vào một tháng trước, Bạch Dĩ Kiêu đã thật sự đồng ý hẹn hò với cô và cho đến ngày hôm qua, cô đề nghị anh đưa cô đi.

Anh thật sự đã đồng ý đưa cô bỏ trốn, điều này khiến cô ngay lập tức cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.

Cô giơ tay định gõ cửa.

Nhưng cửa đã bị người bên trong mở ra.

Lệ Sơ Sơ sửng sốt một lúc, khi cô ý thức được, nhìn thấy người đàn ông bên trong, hai mắt cô lập tức mở to, đồng tử đột nhiên co rút lại.

“Sao lại là anh?” Cô vừa nói đến đây thì đã bị kéo vào phòng.

Người đàn ông kéo người phụ nữ nhỏ bé vào phòng cùng với cái vali bên cạnh cô, rồi chặn cô trước cửa.

Anh một tay chống người lên chắn trước mặt cô, "Sao hả? Thấy tôi thất vọng sao?"

"Thất vọng? Làm sao có thể thất vọng?", cô thậm chí còn không biết về hành động mơ hồ này.

Vì chiều cao của mình, cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô hiện lên sự tức giận, tiếp tục nói: “Cố Vũ Diên, anh thật lợi hại, làm tay sai cho cha mẹ tôi khiến họ thích anh như vậy. Nhưng anh vĩnh viễn cũng chỉ là người luôn đi theo phía sau tôi mà thôi...”

Cô vừa nói ra lời này, Lệ Sơ Sơ đột nhiên ý thức được có cái gì không đúng, trong mắt lửa giận liền biến mất.

Lúc này, trong mắt cô tràn ngập lo lắng và hoang mang, cô hỏi anh: "Anh Dĩ Kiêu của tôi đâu? Còn những người khác thì sao? Anh có làm gì anh ấy hay không?"

Nhìn thấy người trước mặt lo lắng cho nam nhân khác, Cố Vũ Diên trong lòng tự nhiên rất khó chịu, khuôn mặt vốn lạnh lùng trong nháy mắt trở nên âm trầm vài độ, "Em quan tâm hắn nhiều như vậy sao?

Cô lo lắng hỏi: "Còn những người khác thì sao? Anh có đánh anh ấy không? Làm sao anh có thể làm như vậy?"

Lúc đầu, sau khi cô vừa bắt đầu hẹn hò với Bạch Dĩ Kiêu, Cố Vũ Diên đã đánh Bạch Dĩ Kiêu ngay trong ngày hôm ấy, điều này đã thực sự khiến cô vô cùng sợ hãi.

Nghĩ đến lúc đó, Lệ Sơ Sơ cảm thấy bối rối mà không thể giải thích được.

Ngay khi cô không biết làm sao, người đàn ông trước mặt lạnh lùng nói: “Anh ta cầm tiền nên VUI VẺ rời đi rồi.” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "vui vẻ" cho cô nghe.

"Ý của anh là sao?" Lệ Sơ Sơ không hiểu.

"Anh ta quan tâm đến tiền của nhà họ Lệ nên mới bắt đầu hẹn hò với em. Em đã quên vài lần trước đó em đã cho anh ta tiền..."

Lệ Sơ Sơ cắt ngang, "Anh đang nói dối. Làm sao anh ấy có thể vì tiền của nhà tôi? Vì tiền sao, chuyện đó đối với anh ấy là không thể nào. Anh chỉ không thể chịu đựng được việc tôi yêu anh ấy."

Đôi môi của một cô bị anh chặn lại ngay lập tức, người đàn ông sau khi chặn môi của cô thì dùng đầu lưỡi điên cuồng liếʍ mυ"ŧ.

Anh dùng đầu lưỡi của mình cạy miệng cô ra, sau khi xâm nhập được vào trong anh không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào trong miệng của cô, anh nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi của mình từ từ hoà quyện cô với cái lưỡi mềm mại của cô.

Nụ hôn này hoàn toàn làm Lệ Sơ Sơ đầu óc choáng váng.

Cuối cùng, môi cô bị hôn đến sưng đỏ, cô hơi hé miệng hít thở không khí trong lành, giờ phút này cô còn có biểu cảm hoàn toàn không thể tin được.

Khi định thần lại, cô lập tức xấu hổ khó chịu, "Cố Vũ Diên, anh điên rồi sao? Sao anh dám hôn tôi?"

Người đàn ông không nói chỉ nhìn vào mắt cô, rõ ràng có một lớp du͙© vọиɠ hiện lên trong mắt anh. Như thể nụ hôn vừa rồi không làm anh ta thỏa mãn chút nào.

Lệ Sơ Sơ càng nghĩ càng thấy bất công, cô chỉ giơ tay hung hăng lau miệng, sau đó đẩy Cố Vũ Diên ra, chạy vào phòng tắm.

Sau khi đánh răng vài lần, Lệ Sơ Sơ vẫn cảm thấy rất buồn nôn.

Ngay khi cô định tiếp tục đánh răng, Cố Vũ Diên đã đến.

Cố Vũ Diên cầm điện thoại di động đi vào, anh đem điện thoại di động đặt ở bồn rửa mặt, nhấn play.

Đây là một đoạn ghi âm.

Người nói bên trong là Bạch Dĩ Kiêu.

Bạch Dĩ Kiêu nói: "Anh Diên, anh đừng lo lắng. Sơ Sơ nhất định sẽ đến, anh có thể trả cho tôi khoản thanh toán cuối cùng lần này không? Anh cũng biết rằng tôi hiện đang cần tiền gấp."

Ngay lúc đó, có một giọng nói khác nói, "Dĩ Kiêu ca ca, anh đã nghe điện thoại xong chưa? Anh thật chậm chạp nha, em đã đợi anh rất lâu rồi đó." Bạch Dĩ Kiêu thậm chí còn trả lời cô ta: "Em yêu, sẽ xong ngay đây." Phía sau, Bạch Dĩ Kiêu đã nói gì với Cố Vũ Diên thì cô đã không còn nghe rõ nữa.

Giờ da đầu cô có chút tê dại, cả người cứng ngắc, những giọt nước mắt trong hốc mắt cô rơi xuống.

Cố Vũ Diên đặt điện thoại lại, anh hỏi cô: "Em có muốn về nhà không?"

Lệ Sơ Sơ cố nén nước mắt, cô quay đầu nhìn anh, "Không, nhất định là hiểu lầm, tôi không tin".

Điều này càng châm ngòi cho lửa giận trong lòng Cố Vũ Diên, vốn dĩ anh muốn cho cô một cơ hội.

Nhưng bây giờ, hiển nhiên cơ hội này đã bị cô lật ngược hoàn toàn.

Cố Vũ Diên vươn tay, trực tiếp ôm cô vào trong lòng.

Khi Lệ Sơ Sơ nhận ra điều đó, Cố Vũ Diên đang cởϊ qυầи áo của cô.

Cho đến bây giờ cô mới biết rằng Cố Vũ Diên thực sự có âm mưu.

“Tránh xa tôi ra, đừng chạm vào tôi.”

Lệ Sơ Sơ dùng đủ mọi cách giãy giụa, nhưng thân thể của cô đã sớm bị cố định, hoàn toàn không thể di chuyển được.

Cuối cùng, cô bị người đàn ông bế lên giường với thân mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Cơ thể cường tráng của người đàn ông bao bọc lấy cô.

Cố Vũ Diên hôn lên khóe mắt cô, hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, anh nói: "Sơ Sơ, là em ép tôi, đừng cự tuyệt tôi, em sớm muộn gì cũng là của tôi." Lúc này cô hoàn toàn sợ hãi.

Người cô lạnh toát, và những hình ảnh trước đó nhanh chóng lướt qua tâm trí cô.

Trước kia Cố Vũ Diên một lần không nghe lời, nàng vừa tức giận liền tức giận ra lệnh cho anh. Bất kể anh làm gì, anh đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình.

Lần này, Lệ Sơ Sơ hy vọng rằng mánh khóe này sẽ thành công, và cô đã kìm nén sự sợ hãi trong lòng mình nói: "Buông tôi ra và để tôi đứng dậy. Nếu không, tôi sẽ rất tức giận."

Những lời này chỉ khiến người đàn ông cười lạnh một tiếng, "Ồ."

Lời cười nhạo này trực tiếp khiến Lệ Sơ Sơ bật khóc.

Cô đã khóc vì sợ hãi.

Mấy ngày nay, mặc dù cô đã phát hiện Cố Vũ Diên thay đổi, anh tựa hồ không còn là người hầu nhỏ chỉ nghe theo mệnh lệnh của cô nữa, mà hiện tại anh đã trở nên rất đáng sợ, ít nhất là đối với cô.

Lệ Sơ Sơ khóc thảm thiết và đáng thương, cho đến khi có thứ gì đó cứng rắn đè lên bụng cô làm tiếng khóc của cô đột ngột ngừng lại.

“Cái gì..... cái gì thế?”

Cố Vũ Diên vẫn luôn nhìn cô, giờ khuôn mặt của anh đã không còn nhiều biểu cảm nữa, anh từ nhỏ đã nhìn cô trưởng thành cùng lớn lên với cô, ngay cả khi anh biết rằng cô thực sự đang sợ hãi, anh cũng sẽ không giống thời điểm trước đây.

Anh muốn cô hiểu tại sao anh lại nghe lời cô trong suốt thời gian qua.