Chương 1: Anh chỉ là con chó ngu ngốc của nhà cô

Edit & Trans: Huyễn Ảnh Vô Song

--------

“Anh chỉ là một con chó của nhà chúng tôi, dựa vào đâu mà đòi lấy tôi?” Cô gái dùng giọng nói mềm mại oán trách ném những lời này cho người đàn ông trước mặt.

Lúc này, hiện trường có một chút hỗn loạn

Cô bị những người xung quanh vây quanh, khuôn mặt tái nhợt của cô gái hiện lên vẻ tức giận, bàn tay mảnh khảnh đang chỉ vào người đàn ông đã cùng cô lớn lên trước mặt.

Mà người đàn ông cao lớn trước người lạnh lùng nghiêm mặt. Anh không trả lời câu hỏi của cô, con ngươi trong mắt hiện lên một tầng mất mát, thoáng qua.

Đáp lại cô gái là mẹ cô đang vây quanh cô: “ Sơ Sơ, con nói chuyện cẩn thận chút. Cậu ấy chỉ là...” Dừng một chút, “Lễ cưới của con đã được định sẵn rồi, chuyện này cho dù con không vui thì chuyện cũng đã thành rồi.”

Những lời này trực tiếp khiến cô gái rơi nước mắt, hai mắt đẫm lệ, nước mắt lưng tròng, cô bỏ tay xuống, hướng ánh mắt về phía người ba đang ngồi trên ghế sô pha, cô nói: “Ba, Sơ Sơ có người con thích, rõ ràng lúc trước hai người đều đồng ý cho con kết hôn....”

Nói đến đây người đàn ông trung niên ngồi trên sofa lập tức đứng dậy bộ dạng như muốn đánh cô: “ Mày có thể được Cố đại thiếu gia nhìn trúng là phúc phận của mày, mày nên biết thoả mãn đi. Đừng nhắc bất kỳ ai khác với tao.”

.....................

Sự việc trên xảy ra ba ngày trước.

Lúc này, Lệ Sơ Sơ đang ngồi trên chiếc ghế sa lông màu trắng ở nhà, vẫn còn vẻ mặt không thể tin được.

Ai có thể ngờ rằng tiểu đệ đi theo cô từ nhỏ ba ngày trước lại biến thành con trai của người giàu nhất nước Z, thành công thừa kế tài sản của người giàu nhất, sau đó còn nói sẽ cưới cô, và đám cưới sẽ được tổ chức vào nửa tháng sau.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cho đến bây giờ Lệ Sơ Sơ vẫn không thể tin được, tất cả những gì cô phải làm là đi tìm người yêu của mình là Bạch Dĩ Kiêu.

Giờ phút này cô không ngừng nhìn điện thoại di động, chờ mong thời gian có thể trôi qua nhanh hơn một chút.

Dù sao thì chỉ còn một tiếng nữa cô có thể cùng Bạch Dĩ Kiêu cùng nhau bỏ trốn.

Từ bỏ trốn hiện lên trong đầu Lệ Sơ Sơ, mặt cô ửng hồng, ba mẹ nhà này không thương cô nữa, ngay cả người hầu nhỏ duy nhất cũng bắt đầu nổi loạn, nếu cô không chạy trốn, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Những gì đang chờ đợi cô trong tương lai.

跟班:người hầu, tay sai, tùy tùng,...

Những ngày qua, cô bất lực nhìn ba mẹ tôn trọng, tâng bốc anh ta như thế nào. Cô không thể chấp nhận sự khác biệt giữa lúc trước và lúc sau.

Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, cô cũng không ít lần bắt nạt Cố Vũ Diên, mặc dù hiện tại anh trở thành người giàu nhất, nhưng trong lòng cô vẫn như cũ là anh một con chó cô nuôi từ nhỏ.

Nhìn kim giây từng chút từng chút nhảy lên, quả nhiên kim đồng hồ chỉ đến tám giờ, một tin nhắn được gửi tới.

[Bạch Dĩ Kiêu: đến phòng 3904 của khách sạn Hải Dương, anh đã để cửa phòng sẵn rồi, Sơ Sơ mau tới anh ở chỗ này chờ em]

Lệ Sơ Sơ nhận được tin nhắn, giống như ăn được một viên kẹo ngọt ngào, tất cả những ủy khuất phẫn nộ trong lòng toàn bộ đều biến mất, cô nhanh chóng trả lời một chữ [Được]. Cô quyết đoán lấy cái vali nhỏ mình đã chuẩn bị sẵn để ở chỗ tối rồi khỏi nhà.

Từ khu biệt thự đến khách sạn Hải Dương, một đường đi đến tâm tình Lệ Sơ Sơ rất kích động, đến cửa khách sạn cô còn không quên cúi đầu nhìn quần áo có lộn xộn hay không.

Sau nhiều lần xác nhận, cô xách vali nhỏ vào khách sạn và đi thang máy lên tầng 39 của khách sạn.

Sau khi bước ra khỏi cầu thang, đập vào mắt cô là tấm thảm Ba Tư trắng trên sàn, tường dát lá vàng cùng với không gian được trang trí rất sang trọng.

Lúc này Lệ Sơ Sơ bắt đầu có chút khó hiểu, đây là nơi chỉ có VVIP mới có thể vào, Bạch Dĩ Kiêu làm sao có tiền đặt phòng ở loại tầng này....