Ngày qua ngày kể từ lúc truy đuổi cùng hắc y nhân đã nửa tháng.
Tô Thanh thời gian đó mỗi ngày đều nghe Tiểu Long Nữ giảng đạo hoặc là
Lý Mặc Sầu uy hϊếp.
Lý do rất đơn giản khiến hai tỷ muội phiền muộn chính là Tô Thanh không chịu uống thuốc.
Cho dù các nàng dùng các chiêu trò dụ dỗ kiểu gì nàng ấy nhất quyết không uống là không uống.
Chuyện là vài tuần trước Tô Thanh vốn dĩ đang vui vẻ ăn gà nướng, gà này là Tiểu Long Nữ nướng cho nàng.
Mọi chuyện vẫn sẽ tốt đẹp nếu Lý Mặc Sầu không đem thứ đen ngòm ấy bước vào.
"Tiểu Thanh, uống thuốc đi"
Tô Thanh trong miệng còn đang ngậm thịt gà, hương thuốc xộc thẳng vào mũi, cảm giác buồn nôn ập đến, thịt gà trong miệng cũng không còn ngon nữa.
Vội buông đùi gà xuống, Tô Thanh chạy đến bên giường thu mình trốn trong góc.
"Đừng trốn, ngoan ra đây đi" Lý Mặc Sầu đặt chén thuốc lên bàn, nàng tiến đến nhẹ giọng dụ dỗ.
"Ta không ra, tỷ đừng có đến đây" Tô Thanh lùi về sau, cảm thấy không lùi được nữa, nàng liền cầm gối thủ thế.
"Ngoan, đừng cứng đầu nữa" Lý Mặc Sầu thật sự rất đau đầu về vấn đề này, nha đầu nhà nàng bị thương không nhẹ cần phải uống thuốc để hồi phục, ngược lại nàng ấy khuyên thế nào cũng không uống.
Lý Mặc Sầu vừa ngồi xuống giường, bất ngờ một cái gối bay đến. Lý Mặc Sầu nhanh tay đỡ lấy.
Vừa đỡ một cái, cái khác lại bay đến lúc này Lý Mặc Sầu triệt để mất kiên nhẫn, nàng lao nhanh đến đem người ấn trên giường.
Tô Thanh bị dọa cho kinh hãi, nàng vành mắt ửng hồng, nước mắt như hạt châu từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lý Mặc Sầu nhìn tình cảnh này nhất thời ngây người. Tô Thanh nhân lúc nàng thất thần giãy giụa muốn trốn thoát.
Lý Mặc Sầu chợt tỉnh, nàng đem người ôm chặt.
"Ngoan, uống thuốc được không?" Lý Mặc Sầu ôn nhu nhìn người trong lòng nàng thay tiểu nhân nhi lau nước mắt.
Tô Thanh lần đầu nghe được cái này ôn nhu thanh âm nhất thời có chút ngơ ngẩn. Trước kia Lý Mặc Sầu đối với nàng có lãnh đạm nhưng rất quan tâm, hiện tại có như vậy ôn nhu nàng vẫn là chưa thấy qua.
Bên môi vị đắng lan tỏa, Tô Thanh nhăn mày khó chịu mím chặt môi.
"Nếu nàng không muốn ta cũng không ép, chỉ cần nàng nhắm mắt lại thuốc này sẽ không uống nữa" Lý Mặc Sầu ôn thanh dỗ dành.
Tô Thanh nghe vậy liền nhắm mắt, Lý Mặc Sầu nhân cơ hội này đem thuốc đưa đến bên miệng uống một ngụm lớn.
Nàng tay giữ lấy Tô Thanh cằm, nhanh chóng tiến đến chạm vào môi đối phương.
Lý Mặc Sầu dùng lưỡi cạy khớp hàm, sau lại thả lỏng cơ hàm của mình để chất lỏng chảy vào miệng Tô Thanh.
Tô Thanh cam chịu nuốt hết số thuốc trong miệng.
Vừa nuốt xong, nàng nhanh tay đẩy người phía trên. Không sai Lý Mặc Sầu quả thật đè nàng xuống mà cưỡng hôn.
"Tỷ là người nói không giữ lời, còn cưỡng hôn ta" Tô Thanh tức giận chỉ vào cái người thỏa mãn liếʍ khóe môi của mình.
"Ta thấy uống thuốc kiểu này cũng rất ngọt hay là về sau mỗi lần uy tiểu Thanh ta đều dùng cách này" Lý Mặc Sầu nhướn mày vui vẻ nhìn về phía Tô Thanh.
"Lưu manh!" Tô Thanh xấu hổ mắng xong vội chạy ra ngoài vừa hay Tiểu Long Nữ đi vào nàng ôm cánh tay đối phương, giả bộ đáng thương nhìn nàng ấy.
Tiểu Long Nữ nhìn là biết tiểu gia hỏa này không chịu uống thuốc. Ánh mắt này chính là đang nũng nịu với ta?.
"Tiểu Thanh nên uống thuốc" Tiểu Long Nữ nắm tay Tô Thanh dẫn nàng đi vào.
"Ta biết, nhưng rất khó uống" Tô Thanh dẫu môi.
Tiểu Long Nữ nhìn bộ dạng bất mãn của đối phương, trái tim như bị lông vũ cọ vào, thật ngứa.
Tô Thanh bất ngờ bị hôn, vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, cứ thế đứng đơ người ra.
Lại nữa rồi, hai tỷ muội nhà này thích cùng người khác thân mật?
Nguyên tác có gì đó không đúng nhưng không đúng chỗ nào nàng không rõ.