Chương 30

Vài ngày nữa nàng đến Tô Châu, địa danh trong truyền thuyết nghe rất nhiều lần nhưng chưa từng đặt chân đến.

Tô Thanh trong lòng hào hứng, vốn dĩ chuyến du ngoạn này không phải đi chơi mà là Lý Mặc Sầu xuống núi mua một ít vật dụng dùng ở Cổ Mộ.

Tô Thanh nài nỉ muốn đi cùng, nàng ở đây rất lâu rồi đều muốn chán chết, Lý Mặc Sầu không còn cách nào khác ngoài mang người theo.

Trên đường đi Tô Thanh cảm giác được Lý Mặc Sầu đối nàng rất ân cần quan tâm, theo nguyên tác nàng nhớ đối phương không phải như hiện tại bộ dáng.

Vừa nghĩ cảm giác mát lạnh từ môi truyền đến, Tô Thanh giật mình vội lui người ra sau.

Nhìn phía trước chén trà được đưa đến bên môi, nàng lúc này mới nhận ra Lý Mặc Sầu muốn uy trà cho mình.

"Thất thần cái gì? Tiểu Thanh đây là có tâm sự?" Lý Mặc Sầu cười nhẹ, nàng tay vẫn cầm chén trà hướng Tô Thanh miệng mà đưa đến.

Tô Thanh vội nhận lấy, uống một ngụm nhỏ sau lại đặt xuống bàn.

Các nàng hiện tại đang ở một trà lâu có tiếng ở Tô Châu. Vừa đến không lâu Lý Mặc Sầu đã kéo nàng đến nơi này hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu xuống núi của hai người.

"Không có, ta chỉ là đang thưởng thức phong cảnh mà thôi" Tô Thanh ánh mắt bâng quơ nhìn xa xăm phía ngoài trà lâu.

"Thật sao?" Lý Mặc Sầu nhướn mi hỏi, phất phất trong tay quạt xếp.

"Tin hay không tùy ngươi" Tô Thanh trừng mắt đối phương một cái song lại tiếp tục nhìn cảnh quan phía dưới.

"Ngươi đây là muốn cái gì?" phía bên kia bàn góc trái thanh âm nữ nhân lớn tiếng, thu hút người có mặt ở đại sảnh.

"Ha, bổn đại gia chỉ là muỗi yêu chiều nàng ma thôi" nam nhân lục sắc y phục cuối đê tiện.

"Không biết xấu hổ!" nữ nhân khẽ quát.

Nam nhân càng nghe cang hứng thú, hắn sáp lại gần ý định muốn ôm mỹ nhân vào lòng.

Lúc này đột ngột tốc độ xé gió đũa gỗ phi đến, ghim trên vách gỗ cố định hắn ngoại bào.

Nam nhân đưa mắt nhìn một lượt đại sảnh, không có cái khác bất thường hành vi, hắn tức giận quát tháo.

"Ai! Là ai can thiệp bổn đại gia sự?"

Hắn lời nói vừa dứt, không lâu sau thân ảnh bạch y xuất hiện, đối phương hai tay chấp sau lưng.

"Là ta"

"Khốn khϊếp! Tiểu tử nhà ngươi cũng dám xen vào" nam nhân thấy bất quá chỉ là cái tiểu tử so với hắn đại không bao nhiêu tuổi. Trong lòng khinh bỉ.

Lý Mặc Sầu không để ý hắn xảo ngôn, mắt nhìn chằm chằm chiếc đũa, phần đuôi chiếc đũa vẫn còn rung nhẹ, xem ra lực tác động rất mạnh.

Sau nàng nhìn về phía Tô Thanh.

Tô Thanh nhăn mày, nàng ra tay có vẻ không biết kiểm soát lực, bây giờ xảy ra rắc rối sự tình.

Ý muốn bản thân tiến đến diện kiến thật không ngờ Lý Mặc Sầu nhanh hơn một bước xuất hiện trước nam nhân.

"Hừ! Tiểu tử miệng còn hôi sữa xem hôm nay bổn đại gia có đánh chết ngươi hay không?" nam nhân dứt lời lập tức lao đến.

Lý Mặc Sầu hừ lạnh, thời điểm nàng muốn xuất thủ, bất ngờ từ cửa xông vào một đám người, nam nhân lập tức bị túm lấy đè chặt dưới sàn.

"Biểu tỷ, ngươi không sao?" tiểu cô nương y phục hồng nhạt đến gần nữ nhân.

"Ngươi đê tiện nam nhân làm gì ta biểu tỷ?" tiểu cô nương đá vào người nam nhân hỏi.

"Tốt lắm dám giở trò với biểu tỷ nhà ta, ngươi chán sống! Đánh chết hắn cho ta!" tiểu cô nương hướng thuộc hạ của mình ra lệnh.

"Vâng, tiểu thư" đám người đáp ứng.

"Đừng đừng đánh nữa, đồ của ta" chưởng quầy thấy sắp xảy ra đại sự, hắn vội tiến đến can ngăn.

Vừa rồi vụ chiếc đũa kia khiến hắn giật mình đến suýt rớt tim ra ngoài.

"Được, không ở đây đánh thì ra ngoài" tiểu cô nương nhìn thuộc hạ của mình nói.

Nhìn thuộc hạ lôi tên nam nhân ra ngoài, tiểu cô nương quay sang nhìn bên cạnh nữ nhân, đáy mắt hàm chứa ôn nhu.

"Tiểu Quản, ngươi thế nào lại ra ngoài rồi?" nữ nhân tránh đi Châu Tiểu Quản tay.

Châu Tiểu Quản không để ý nữ nhân câu hỏi, nàng chỉ quan tâm đối phương đây là đang tránh né mình.

"Chuyện đó quan trọng sao?"