Xe ngựa lộc cộc chạy trên đường đá, hai bên người tấp nập mua bán lại qua. Chu Hằng ngồi trong ngực Phó Vĩnh Kiệt liền hiếu kỳ di chuyển một chút đến gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đời trước y được nuôi trong trạch viện, Đoàn thị không mang y ra ngoài xả giao, cưới thê tử xong cũng chỉ làm một thư sinh nhàn tản, chưa được bao lâu lại ngu ngốc bị Chu Hạo bán cho tên cặn bã Mục Trình, tiếp nối ngày tháng không có ánh sáng. Hôm nay bản thân ngày ngày xuất đầu lộ diện, tự nhiên lại thấy khung cảnh bên ngoài thực đáng xem...Phó Vĩnh Kiệt thấy y rời xa vòng tay mình, lại chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài, có chút không vui nói:
- Khanh khanh, bên kia có cái gì đẹp hơn vi phu sao? đáng để người thích thú như vậy?
Chu Hằng cũng không thèm nhìn lấy hắn, vẻ mặt vui vẻ vẫn hướng bên kia.
- Thế tử, ta muốn xuống mua bánh bao cùng đồ ăn vặt.
Xa phu cho ngựa dừng lại, Chu Hằng liền định bước xuống thì phía sau có cánh tay rắn chắc đỡ lấy eo y, nhấc y nhẹ nhàng đáp xuống đất. Phó Vĩnh Kiệt kín đáo sau ống tay áo, nắm lấy bàn tay y, kéo đi về phía người bán bánh bao...
- Khách quan, người muốn mua mấy cái? - Người bán là một ông lão lớn tuổi, thấy hai người ăn mặc sang quý, liền khép nép hỏi.
- Khanh khanh muốn bao nhiêu?
Chu Hằng cười cười,,,giơ 5 ngón tay trước mặt ông lão.
Ông lão thấy thế, vội vàng mang bánh cho vào túi giấy, bánh bao rất lớn, 5 cái nóng hổi cho vào cùng nhau đủ để Chu Hằng ôm một vòng lớn. Thấy y thích thú, Phó Vĩnh Kiệt cũng không tranh cầm lấy, liền mang tiền đưa cho ông lão.
Thấy hai người kia dáng vẻ vô cùng ân ái, ông lão liền tán thưởng một câu, sau đó nói:
- Ta thấy vị tiểu phu lang của công tử đây trông có vẻ hiền lành ôn nhuận như vậy, thật khác một trời một vực với vị nam thế tử phi của Trung dũng hầu phủ a~
Bước chân 2 người định xoay đi, liền trùng hợp nhìn nhau, mang vẻ mặt hóng chuyện bát quái tiếp tục chờ đợi câu chuyện của ông lão.
Ông lão nói tiếp:
- Lão bà của ta có lần đưa rau đến hầu phủ, liền nghe hạ nhân ở đó nói với nhau, vị thế tử phi kia mới về nhà chồng liền đánh thứ muội, phạt di nương, bạo ngược 10 phần.
Chu Hằng trên miệng gặm một ngụm bánh lớn, hai má phồng lên, hứng thú hỏi tiếp:
- Có người lại ngang ngược đến mức đó luôn sao?
Ông lão tặc lưỡi nói tiếp:
- Bao nhiêu đó có là gì, ta còn nghe nói, y chà đạp nam tắc, hẹp hòi thành tính, quyết tâm không nạp thϊếp cho trượng phu,,haizzzaa, hai người thử nói xem, vị thế tử kia có xấu số không chứ.
Ánh mắt của Chu Hằng lại nhìn sang Phó Vĩnh Kiệt sắc mặt thâm trầm, dồn một bụng tức giận, con ngươi y còn cong cong lộ ra tia vui vẻ.
- Vị công tử này, thật may cho ngươi thú được tiểu phu lang mềm mại thiện lương như thế này, nếu là thú phải người như vị kia thế tử phi,,,thật rất gia môn bất hạnh a~.
Chu Hằng đôi mắt đảo một vòng, yên lặng ăn bánh của mình, chờ xem phản ứng của Phó Vĩnh Kiệt. Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn ta đằng đằng sát khí nhìn ông lão bán bánh bao...
- Thế tử phi của ta thật là bạo ngược tới như vậy sao?
Sau đó liền cánh tay mạnh mẽ hữu lực kéo lấy eo của Chu Hằng, đem người áp về phía mình, còn tỏ ra rất tự hào nói:
- Cái người mà ngươi cho là mềm mại thiện lương đây chính là vị thế tử phi nghịch thiên trong lời đồn đó.
Ông lão há hốc mồm, thiên a~,ông trời tạo ra địa chấn, cái mồm của lão liền vừa nói ra điểm nhấn!! Nhìn Chu Hằng cười cười, vẫn ăn đến hai cái má phồng lên, đưa đôi mắt trong suốt nhìn mình. Ông lão liền luống cuống. Đi nói chuyện bát quái về người ta, lại gặp ngay người thật việc thật ở đây, lại còn cái vị Chiến Thần Quân sắc mặt như muốn nhét lão lào cái xửng hấp bánh bao kia,,,nhất thời lắp ba lắp bắp nửa ngày vẫn không lên tiếng được.
Kéo người quay đi, để lại lão già vừa xấu hổ vừa rung sợ đứng trời trồng, hắn bỏ lại một câu:
- Về sau lời đồn cũng không thể nghe bậy,,nếu còn để ta nghe được ngươi bát quái, liền băm ngươi làm nhân bánh bao.
Chu Hằng đang nhai bánh, nghe lời nói liền có chút buồn nôn, bánh trong miệng thật muốn phun ra ngoài. Trừng mắt nhìn Phó Vĩnh Kiệt.
- Cái miệng của chàng!!!
Phó Vĩnh Kiệt thấy sắc mặt y không tốt, bánh trong miệng nhất thời ngậm đó, nhanh chóng lấy khăn bên người đến nói:
- Khanh khanh, nhả ra, lại ăn cái khác.
Chu Hằng ghét bỏ liền nhổ một ngụm bánh đang nhai dang dở....liền nhét cả túi bánh to vào trong ngực Phó Vĩnh Kiệt, xoay người lên xe ngựa.
Thấy y vì mất hứng ăn mà cáu kỉnh, Phó Vĩnh Kiệt cũng không giận, liền rất nhanh đuổi theo. Ngồi trên xe ngựa, y thật khó khăn mới dỗ được người kia lại tiếp tục ăn bánh.
Xa phu bên ngoài nhìn a Nhất một kiểu ánh mắt không thể tin được.
- Hộ vệ đại ca, đệ không phải hoa mắt chứ? Chiến thần quân chúng ta còn lại có bộ dạng này?
A Nhất cũng thấu hiểu cho cảm giác của xa phu, hắn nhìn đã quen, nhưng người khác nhất thời khó chấp nhận cũng đúng. Liền vỗ vỗ vai xa phu, nói:
- Chuyện bất ngờ còn nhiều, ngươi từ từ cảm thụ!