Chương 3. Thế nào là cẩu bằng hữu

Phó Vĩnh Kiệt mang tâm tình tương đối tốt mở của Sùng minh điện, thấy Trác Vân Niên ngồi trên áng thư cao, cũng không hành lễ mà tìm một vị trí tốt bắt chéo chân thưởng trà. Lão thái giám Phúc Gia đã nhìn quen cảnh tượng này nên cũng không còn mấy ngạc nhiên nữa, làm như mắt điếc tai ngơ mà tiếp tục mài mực.

“ Thương thế ngươi đã lành chưa?” Trác Vân Niên vẫn chưa dừng động tác phê tấu chương lại mà hỏi.

“ Vài tên ám vệ rách của ngươi còn mong lấy mạng ta sao!”

Trác Vân Niên cũng không giận, điềm tĩnh mà nhìn Phó Vĩnh Kiệt “ Biết ngươi còn sống tốt như vậy, chi bằng đêm đó ta đâm xuống dưới một chút, moi trái tim tên vô lương tâm ngươi ra cho chó ăn”

“ Vậy tạ hoàng thượng đã nương tay rồi, nhưng ngươi nghĩ ông nội ngươi đêm đó cũng đâm xuống một chút thì hậu cung ba ngàn mỹ nữ của ngươi có hay không đều cạo đầu đi tu đây”

Khụ,,,cuộc nói chuyện này mặn quá, lão già như Phúc Gia không dám nghe nữa, vội cáo lui ra ngoài. Sắc mặt Trác Vân Niên tái xanh nhìn xuống vết thương dưới rốn mình vẫn chưa lành hẳn mà chợt lạnh người. Phó Vĩnh Kiệt không đùa giỡn nữa, ném binh phù trong tay áo ra, Trác Vân Niên nhanh chóng bắt được.

“Mạt tướng giao nộp lại binh phù, phải về Trường An dưỡng thương, mong bệ hạ phê chuẩn” Thấy người kia thoải mái ném ra binh phù mấy vạn đại quân biên cương, hoàng đế lại có chút khó xử.

“Ngươi tạm thời lánh mặt ở Trường An thành một thời gian, bọn phe cánh kia liên tục nhắm vào ngươi, bọn dị quốc cũng xem ngươi như kẻ thù, thật sự quá nguy hiểm”

Phó Vĩnh Kiệt không phải không hiểu, mấy năm nay vì giúp Trác Vân Niên ổn định biên cương, hắn đã đánh 4 nước láng giềng đến đầu rơi máu chảy, kẻ hận hắn có cả hàng dài, bọn phản nghịch lại càng ước gì hạ được hắn, lúc đó có thể tấn công hoàng đế. “ vậy ta sẽ bị thương đến thập tử nhất sinh, tiện thể nằm hưởng bổng lộc vài tháng”. Trác Vân Niên liền phỉ nhổ “ Ta khinh, ngươi nói ngươi có báo nhiêu là bạc, còn muốn dòm ngó quốc khố của trẫm”. Nhưng sau đó, hoàng đế lại nghiêm túc cất nhắc một câu: “ lão Phó, trẫm ban hôn cho ngươi, đây là liều thuốc cuối cùng trẫm dành cho bọn tặc thần đó”

Nghe vậy, Phó Vĩnh Kiệt cũng có một chút hứng thú chờ xem, tên bằng hữu này có chọn trúng sở thích của hắn không đã. Thấy người kia bày ra vẻ mặt chờ nghe nói, Trác Vân Niên lại tiếp tục “ Gia môn không quá cao, thân phận tương đối thấp, lại là nam nhân,,,đành ủy khuất ngươi một chút”. Lấy một thê tử như vậy, có khác nào tuyên bố với bên ngoài, hoàng đế muốn chặt đứt dòng dõi Phó gia đâu. Cái gì Chiến thần quân, một đòn này của hoàng đế trong mắt người ngoài là sự trừng phạt lớn với Phó thế tử.

“Thứ tử của Chu thị lang” – Lúc này không hiểu vì sao trong miệng Phó Vĩnh Kiệt lại thốt ra người này, dù sao hắn cũng không có cảm tình với bất cứ người nào, nên thử chơi đùa với tiểu nhát gan kia một chút cũng tốt.

Trác Vân Niên như bắt được vàng, tên này vậy mà dễ dàng đáp ứng như vậy, hảo a~. Thánh chỉ được viết ra, liền được sao làm 2 bản 1 mang đến Trung dũng hầu phủ, 1 mang đến phủ thị lang, sắp xếp xong chuyện này, chiếc búa nặng trong đầu Trác Vân Niên được hạ xuống.