Chương 1. Thế tử gia trở về

Ngày 11 tháng 12, Trường An thành có tuyết rơi..

Trước cửa lớn Trung dũng hầu phủ, từng hàng người đứng dưới trời tuyết, tuân theo thánh chỉ toàn Phó gia lớn nhỏ phải thật long trọng đón thế tử Phó Vĩnh Kiệt từ chiến trường trở về. Phó gia ba đời con cháu không đông vì có truyền thống không nạp thϊếp, duy chỉ có hầu gia đương nhiệm là Phó An Sinh có lập vài phòng thϊếp thất nên có thêm vài vị tiểu thư công tử thứ xuất và tất nhiên, mỗi một người bọn họ đều không biết an phận.

Từ xa xa, một đoàn người ngựa cờ lộng ngợp trời đi tới, kéo dài cả khu phố, hai bên đường dân chúng đứng xem tấp nập. Ngoài tưởng tượng của mọi người, Phó thế tử hôm nay không mặc áo giáp cưỡi chiến mã, mà lại ung dung ngồi trong một chiếc xe ngựa hoa quý, gió đông thổi, hoa tuyết bay, cuốn lên một chút rèm lụa mỏng lộ ra thân ảnh nam tử tuấn mỹ cao lớn. Đoàn người dừng trước phủ, gã sai vặt nhanh chóng đặt bậc thang, đỡ tay người bên trong mạng xe ra, một thân trường bào đen tuyền, sắc mặt có chút tái xanh do thương thế nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến dung mạo của y.

Nhất thời, người toàn gia đều cúi đầu hành lễ: “ Thỉnh Chiến thần quân hồi phủ”

Sự kiện khoa trương như vậy, Phó Vĩnh Kiệt mắt cũng không chớp, đứng thẳng người nhận lễ của bọn họ. Trong lòng lại nói thầm “ tên hôn quân Trác Vân Niên này, cho ta một thân thương tích, lôi ta từ chiến trường thống khoái trở về liền lấy việc này bồi tội với ta sao?”. Hắn đợi mọi người uốn gối một hồi lâu mới như chậm rãi yếu ớt nói “ Dù sao ta cũng xuất thân từ Trung dũng hầu phủ, tính ra cũng không cần nhiều lễ nghi như vậy”. Nghe lời nói giả mù sa mưa này, mấy thứ tử khác liền tức đến giậm chân, dựa vào đâu đều là công tử Phó gia, dựa vào đâu bọn họ phải cúi đầu trước một tên không có mẫu thân chứ. Phó An Sinh cũng cảm thấy rất mất mặt, nhưng thánh chỉ ban xuống, hắn không dám không nghe, đứa con trai này vậy mà còn thản nhiên nhận hành lễ của phụ thân là hắn đây, thật tức đến nghiến răng!

“ Kiệt nhi, nếu thương thế con đã bình phục, đêm nay ta sẽ làm tiệc tẩy trần cho con”

Phó Vĩnh Kiệt được một tiểu tướng đỡ tay đi đến trước mặt Phó hầu gia “ Sáng mai ta còn phải vào cung diện thánh, chỉ e không thể nghe theo sự sắp xếp của phụ thân rồi, nói rồi hướng thẳng sân trong mà đi một cái ngoảnh đầu cũng không nhìn lại. Đoàn thị thấy sắc mặt Phó An Sinh tức giận, liền tiến lên an ủi “Hầu gia chớ giận, thế tử trước giờ tính khí lớn, người cũng nên nhượng bộ một chút”

Nhị thiếu gia Phó Minh Viễn thấy thế cũng tiến lên đỡ người vào trong, không quên châm thêm một ít dầu vào lửa “ Đại ca là thế tử, lại còn lập công lớn, phụ thân hà tất sinh khí, mau vào trong kẻo lạnh”

Nhìn thϊếp thất cùng thứ tử nhu thuận nghe lời, Phó An Sinh mới kềm xuống cơn giận ngẹn ở cổ, bất mãn nói “ Cùng vào nhà hết đi”.