Chương 6

Có một số người, chỉ cần một động tác, thì đã có thể khẳng định hắn là vai chính trong cuộc đời này, còn có một số người, cho dù tung tăng nhảy nhót, đánh bom quăng pháo cũng chỉ là một thằng hề qua đường. Hắn, hiển nhiên là người ở vế trước.

Bên dưới mái tóc nhuộm xen kẽ những sợi tóc màu đỏ tươi, chính là một đôi mắt sáng lấp lánh như kim cương, rực rỡ lung linh, giống như khi cảm xúc trở nên táo bạo thì có thể để bất thình lình mà thiêu đốt làm bỏng rát người khác bằng một ngọn lửa màu đỏ, kiêu ngạo không ai bì nổi.

Sống mũi cao gầy, đôi môi gợi cảm, màu đỏ quyến rũ không hề bất ngờ gì, vừa nhìn đã thấy là có một vòng nguyệt quế vương giả trên đầu và huân chương kiêu ngạo trên vai.

Bên cạnh hắn có một cô nàng tuyệt thế vưu vật, ngực to như hai trái bóng bầu dục, mỗi khi đi một bước đều tưng lên tưng xuống khiến người ta nổi giận đến huyết mạch phun trào.

Vưu vật kia mặc một bộ váy bó sát thân màu đỏ, ngắn đến mức không thể ngắn hơn, khiến cho hai cái đùi bại lộ ra hoàn toàn, khiêu gợi nhu cầu sinh lý của nam giới. Chân đi một đôi giày nửa trong suốt cao gót mười centimet, hoàn toàn phù hợp với hình tượng làʍ t̠ìиɦ điên cuồng bất cứ lúc nào.

Có thể thực khẳng định là, tôi chán ghét vưu vật này. Giống như tôi chán ghét phụ nữ ngực lớn hơn tôi, thích những người nam tính hơn tôi, chán ghét loại có phẩm cách lẳиɠ ɭơ, thích quan hệ xã giao điên cuồng sau lưng, ghét người khác thở mạnh hơn so với tôi, thích đứng tiểu ở đầu nguồn con suối, sau đó lấy nước thuần tịnh thiên nhiên trong dòng suối đó đóng chai, bán cho những người thích hưởng thụ dịch vụ cao cấp.

Dời đi ánh mắt, nhìn phía sau hai tên hồng mao theo đuôi kia, mặc nhàn phục nam giới màu xám kim loại, trên ngực treo sẵn huy hiệu Học viện Quý tộc YY, một người xách cặp, người khác bưng cơm hộp, hoàn toàn hiện rõ bộ dáng tiểu nô tài.

Mọi người vì thế, hoàn toàn bỏ qua sự xuất hiện của hai hồng mao kia mà hoàn toàn chìm đắm trong hơi thở quý tộc không ai bì nổi.

Hoàng tử! Hoàng tử! Nhất định là Hoàng tử!!! Sự kiêu ngạo này, ngông cuồng này, khí chất hơn người này, hào hoa phong nhã này, nhất định là Hoàng tử đại nhân!!!

Hoàng tử thân thân ái ái của ta, Giang Mễ tôi là thân của tập hợp mỹ mạo và trí tuệ, sắp giải phóng ngươi khỏi bộ ngực cực đại kia bằng chiến đấu anh dũng. Đến đây đi, nhào vào l*иg ngực em đi! Phải biết rằng, chỉ có kích cỡ thích hợp, mới là tốt nhất!

Khi hai tên hồng mao đi qua bên người tôi, tôi như một con ngốc, sự nhiệt tình trong nháy mắt bị rót một thùng xăng, rào rạt thiêu đốt!

Trên thực tế, tôi chỉ cần nhẹ nhàng uốn éo, làm bộ trặc cổ chân, sau đó làm bộ mỹ nhân loạng choạng xoay 96 độ, ngã vào l*иg ngực anh hùng, ngẩng cái cằm nhỏ gợi cảm, khuôn mặt quyến rũ yêu kiều, ngượng ngùng cười, còn không mê hoặc hắn đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, vội hôn một cái đính ước luôn sao? Hoàng tử phi cứ như vậy mà hoa hoa lệ lệ ra đời…hí hí hí...

Sau khi hạ quyết tâm, tôi dùng sức nâng cái vali lên, bước nhanh đi theo, tính toán chế tạo một trường hợp tiếp xúc ngoài ý muốn hết sức lãng mạn và chân thật.

Có lẽ là vì tối hôm qua trời mưa, cho nên tôi dưới sự nhiệt tình của mình, một khi không cẩn thận đã đem gót giày găm vào trong khe hở của một tảng đá lớn trên mặt đất, cả người với một lực lượng mạnh mẽ không thể che giấu, chật vật lao về phía trước …

Thật là, trời cũng giúp tôi!

Cho dù có chân thật thì cũng không nên quá mức như thế!

Ngay khi tôi vứt bỏ một chiếc giày găm trong khe đá, phi thân nhào lên, thì trong nháy mắt, hai tên trang phục hưu nhàn màu xám động tác nhất trí cùng nâng chân trái phải lên, đồng thời lấy khí thế tuyệt đối không gì sánh được đá tôi ngược trở lại!

Bằng vào nhiều năm kinh nghiệm sống trong mưa bom bão đạn, tôi có thần kinh mẫn cảm liền tự động phân tích sinh hóa, trước khi bọn họ ra chân một giây, vội nhảy lên ném cái vali dày nặng trong tay ra ngoài …

Thời xưa có Phan Kim Liên làm rơi đồ lên người Tây Môn Khánh, nay có Giang Mễ tôi tàn nhẫn chọi Hoàng tử.

Tuy rằng, thân thể tôi dưới sức giật sét đánh nghiêm trọng, trực tiếp sinh ra từ cái chân của hai vị kia mà bay ra, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến cái vali thật lớn, chở theo bao nhiêu tình nghĩa nồng đượm của tôi thật mạnh mẽ tập kích cái gáy của anh chàng Hoàng tử kia! Đúng lúc khi tôi bay vọt về phía sau, thấy hắn cũng giống tôi đang lao về phía trước, tình cảnh này quả thực là phụ xướng phu tùy, kinh điển vô cùng, đúng là một đôi chim liền cánh rất chính xác.

Nhìn đi! Cái ả vưu vật toàn thân đều là màu đỏ bao lấy thịt và trứng kia cũng bởi vì cái vali của tôi tập kích, mà chật vật quỳ rạp trên mặt đất, thút thít nức nở, sau đó thét lên chói tai. Cái bộ mặt tốt đẹp dùng để kiếm cơm kia, hoàn toàn chỉ trong một phút đồng hồ đã bị tôi tranh thủ cơ hội, không cho cô ta lên sân khấu.

Không biết có nên khích lệ lực chân của hai ông hầm ông hừ kia không, tôi thế mà trực tiếp bị bắn tới một chạc cây đang sinh trưởng tốt đẹp, trải qua một phen hấp hối giãy giụa của mình, rốt cuộc tôi bày biện ra tư thái đôi tay ôm lấy chạc cây, thân mình trước sau lắc lư hết sức phong tình.

Hoàng tử bị hạnh phúc đập vào đầu kia rốt cuộc cũng đứng dậy được, vô cùng ngầu lòi xoay người, vứt ra hai hàng máu mũi đặc biệt đỏ tươi, ánh mắt dò xét chăm chú nhìn về chỗ tôi…

Trong khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi tinh tường thấy hắn mở miệng phun ra một ngụm bùn đất, nghe thấy âm thanh chân tình biểu lộ của hắn, giận dữ hét lên: “ĐM! Băm nát cô ta cho ta!!!”

Nghe nói lời này, tôi cả người như bị điện giật, vì sao lại có cảm giác quen thuộc như thế? Bạn nói xem, vì sao lại có cảm giác quen thuộc như thế? Vì sao lại khó có thể quên như thế? Vì sao lại không cho tôi tiếp tục khiêm tốn làm người? Vì sao phải xốc váy thục nữ của tôi lên, nhìn thấy tôi không mặc qυầи ɭóŧ lẳиɠ ɭơ thế nào làm gì? Vì sao?!!!

Ánh mắt kia, thanh âm kia, giọng điệu kia, bầu không khí kia, tôi quen thuộc đến mức nào...

Hắn, tuyệt đối không phải Hoàng tử, tuyệt đối không phải!

Nhưng mà, tôi xuất thân là nhân viên chỉnh trang tư liệu Cục Cảnh sát, bản tính là yêu thích tìm kiếm chân lý, cho nên thật tò mò hỏi một câu: “Có thật là muốn băm nát tôi không?”

Lời này vừa nói ra, phong vân biến sắc, sóng lớn mênh mông, mặc sức gầm rú, tàn phá mọi vật, mãnh liệt cuồn cuộn, trong vòng trăm bước không có sinh vật sống sót.

Hắn ta càng là mở to đồng tử, một bộ dạng đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, biểu tình mừng rỡ như điên, bước từng bước trời rung đất chuyển về phía tôi.

Cái loại tâm trạng 10 năm huyết hận, cuối cùng cũng có thể báo thù thị huyết ngay trong sáng hôm nay này, khiến cho tôi đầy kinh nghiệm sa trường cũng sợ tới mức trong lòng run lên, không biết hắn có cắn một cái lên đùi tôi sau đó cưỡиɠ ɧϊếp tôi không?

Nếu như vậy thật, tôi tiếp thu.

Vì thế, tôi đem đùi trước đùi sau phô ra, nỗ lực trình bày thành độ cung quyến rũ, chỉ mong hắn có du͙© vọиɠ chà đạp thân thể tôi, chứ không phải là tàn phá năng lực thần kinh của tôi.

Cho nên, khi hắn đứng dưới tàng cây ngẩng đầu, nhe hàm răng tuyết trắng sinh động cười với tôi, tôi liền vô cùng ngượng ngùng quay đầu đi, tính toán ra vẻ đáng thương, để hắn không đành lòng đối phó với thiếu nữ ngây thơ, xinh đẹp mỹ miều đoan trang như tôi.

Quả nhiên, hắn rõ ràng sửng sốt, thế nhưng điên cuồng hét lên một tiếng: “Mẹ kiếp! Bớt giả vờ yếu đuối với ông đi! Ông đây hỏi cô, chuyện lần trước có phải là cô làm hay không?”

Giả vờ yếu đuối? Mẹ kiếp! Quyến rũ hiểu không? Còn thừa nhận gì chứ? Tôi có khả năng thừa nhận sao? Có khả năng sao? Tôi là nằm vùng! Tôi là được bảo vệ bằng hàng rào điện! Tôi là cảnh sát nhân dân cao thượng! Tôi là công bộc nhân dân! Tôi sao có thể nhốt nhân dân ở dưới giếng nước được? Cho nên, đương nhiên không phải tôi.

Cố hết sức mà lấy tay nhẹ nhàng đỡ thân thể, trên mặt tôi xả ra một nụ cười dịu ngoan, lắc đầu nói: “Vị bạn học này, bạn nói gì? Tôi nghe không hiểu.”

Hắn híp mắt: “Cô không hiểu? Được, không hiểu thì tốt. Ông đây chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng mà… Ha ha ha ha ha……”

Cô nàng thịt trứng màu đỏ run rẩy điên cuồng phập phồng bộ ngực sóng gió mãnh liệt, bò tới ngẩng đầu nhìn đùi tôi, dùng cái miệng chu ra đỏ tươi khinh thường, la hét ầm ĩ: “Đồ đê tiện, khép chân của cô lại, muốn bán da^ʍ cũng phải tìm một chỗ…… A……!!!!”

“A……!!!!” Đồng thời, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Thật là ngại quá, ngón tay tôi không chịu nổi thân hình tốt đẹp đang có hứng thú phát dục của tôi, cứ như vậy thẳng tắp rớt từ trên cây rớt xuống, mang theo khí thế lấy một địch trăm mạnh mẽ vật ngã hắn ta ra đất.

Còn chiếc giày cao gót sót lại duy nhất nơi chân trái, đã trước đó một khắc, không chút nào thương hương tiếc ngọc lao vào bộ ngực cao ngất của cô nàng thịt trứng đỏ tươi kia, khiến cho sân trường bạo phát tiếng thét hủy thiên diệt địa này.

Tôi biết mình là thục nữ, nhưng khi một thục nữ không có mặc qυầи ɭóŧ ngồi lên mặt hắn, cái loại lúng túng và thoải mái này làm tôi tạm thời quên mất thân phận tiểu thư khuê các của mình, lập tức mông trầm xuống, cho đến khi ngồi hẳn vào cái miệng rộng khí thế bàng bạc của hắn, nghe được một hơi tiếng nức nở lên, sự biếи ŧɦái trong lòng tôi rốt cuộc cũng được thỏa mãn.

Tôi làm bộ hoảng loạn bò dậy từ trên mặt hắn, run bần bật mà đi chân trần chạy về phía trước, nhưng cổ tay đã bị nắm lấy, rồi một lực lượng không hề dịu dàng kéo ngược trở lại.

Tôi nâng khuôn mặt nhỏ tái nhợt lên, nhu nhược vô cùng mà nhìn về phía hắn, thấy hắn lửa giận trong mắt thiêu đốt rào rạt, cùng với nước bọt màu trắng phun ra từ trong miệng, nghe thấy hắn rít như sấm sét điên cuồng: “Cô ả đáng chết này, cô con mẹ nó còn không mặc qυầи ɭóŧ!!!”

Ầm…Tôi nghe thấy chung quanh vô số tiếng balo và vali rơi xuống đất.

Tôi vừa định cho hắn một cú đá vô tình tuyệt mệnh, đoạn tử tuyệt tôn cước, nhưng rồi ý thức được mình đang sắm vai nhân vật khuê tú, lập tức sóng mắt lưu chuyển, nước mắt long lanh biến cặp mắt phượng phong tình nhuộm thành nhu nhược đáng thương, run rẩy trong suốt môi mềm và tinh tế vai ngọc, quét mắt nhìn các kiêu nam quý nữ chung quanh, thành công khiến cho mọi người thương tiếc, có khi lại có lòng anh hùng cứu mỹ nhân, ngược lại nhìn hắn, gương mặt hơi đỏ lên, như khóc như tố nhỏ giọng nói: “Anh…… anh…… anh ăn mất qυầи ɭóŧ của tôi rồi, mà còn nói ngang ngược như vậy sao?”

Á!!!

Tôi dường như thấy được quá trình mà hắn hóa đá.

Trong sự chỉ chỏ của bốn phía xung quanh, rốt cuộc gương mặt hắn cũng lộ vẻ rạn nứt, giống như cục bột bị thông gió, hiện ra khe rãnh như hoa văn bất quy tắc, lại trong nháy mắt bại lộ tính cách thô bạo, một quyền nặng nề sát chiêu nhắm ngay mặt tôi đánh úp lại……

Đã nói, anh hùng cứu mỹ nhân, chính là trình diễn những lúc như thế này!

Bởi vì tôi là mỹ nhân, cho nên, tất nhiên phải có anh hùng, bằng không, cái tiết mục này làm sao có thể xuất sắc diễn tiếp được? Huống chi, Lão cục trưởng nói, thằng nhãi ranh nhà hắn sẽ đến giúp tôi một tay, vì thế, tôi không chút hoang mang mà dùng khóe mắt coi thường nhìn tên chảnh chọe kia, hoàn toàn dương dương tự đắc chờ anh hùng lên sân khấu, cứu vớt cô gái thiên kiều bá mị tôi đây từ trong nước sôi lửa bỏng.

Quả nhiên, trời xanh không phụ người có lòng...

Ngay lúc nắm tay của Phách Lối Nam gào thét lao tới thì, một bàn tay xinh đẹp như giáo sư dạy dương cầm, to như thiên thần liền bao lấy lửa giận trên tay tên chảnh chọe lại, nắm chặt lực đạo hung mãnh kia vào lòng bàn tay, âm thanh như gió xuân ấm áp nhẹ nhàng quất vào mặt: “Đánh phụ nữ, Thượng đế sẽ phẫn nộ.”

Tôi theo tiếng nói hồn nhiên nghe tiếng nhạc trời kia nhìn lại, chỉ thấy một chùm ánh mặt trời từ phía chân trời chiếu vào bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng với đường may mới tinh, nhuộm đẫm lên thân ảnh thẳng tắp cao gầy kia một vầng sáng màu vàng kim rực rỡ, như thiên sứ ở nhân gian, khiến linh hồn con người được soi rọi thông suốt.

Sợi tóc mềm mại ngắn vai màu trà theo gió phất qua bên má, phảng phất như cỏ lau đêm thu ôn nhu lay động một điệu waltz ưu nhã.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây đầu hạ tạo nên những bóng hình sặc sỡ, ánh vào trong mắt hắn, lưu chuyển ra ngũ quang thập sắc chiếu sáng lộng lẫy, như dòng suối tháng ba, khiến người ta tim đập rung động.

Hắn nhàn nhạt cười, khóe mắt hàm chứa một chút cao quý mà giảo hoạt, giống một con hồ ly lông trắng tu thành tiên, ưu nhã đến làm người si mê; lại giống như hai ánh trăng bạc ngập nước đang an ủi tâm tư u ám của nhân loại, lắng đọng tinh hoa năm tháng cho các tinh thần phấn chấn bồng bột, ở trên cao chót vót bao dung vạn vật trong phong sương mưa gió, khiến cho người qua đường si mê vì bị dụ dỗ trong quanh co, vô duyên vô cớ tín nhiệm hắn, dựa dẫm hắn, chờ đợi hắn tới trấn an cuộc đời mình đang rung chuyển bất an, cho dù biết rõ mọi thứ đều chẳng qua là hải thị thần lâu, nhưng cũng không thể khống chế mà chạy như điên tới… đến chết mới thôi.

Bờ môi ưu nhã của hắn, giống như vĩnh viễn hàm chứa một nụ cười, dường như một khúc đàn du dương tuôn ra từ giữa các ngón tay ngọc, vẽ ra âm thanh mê hoặc lả lướt, khiến xuân tâm dạt dào hoảng hốt một đêm, hoa rơi mộng đẹp.

Trong mộng……

Dưới ánh trăng, hai người dựa sát vào nhau; trên thuyền nhẹ trôi, uống rượu chuyện trò; giữa rừng xanh, quyến luyến nơi sơn dã; hoa rơi, kiếm vũ nhẹ nhàng; cuộc đời này, hoạn nạn nâng đỡ; thế gian này, tình nồng gắn bó.

Tôi tin tưởng, phàm là những người làm chính trị, tất nhiên là dù bề ngoài có là tiên nhân đến mức nào, thì bên trong cũng ẩn tàng 9 cái đuôi hồ ly, lập tức phủ định hắn vốn là thằng nhãi ranh rồi, trực giác cho rằng mình đã tìm được bạn học Hồng Đường, trong đầu tôi cũng cọ cọ toát ra bốn chữ to: Bạch Hồ Hoàng Tử! Cho nên miệng tự động mở ra, vô hạn kiều mị hỏi: “Đuôi cáo của anh đâu?”