Chương 5

"Lão cục trưởng, tôi thấy ông làm người không tệ nên mới cùng ông giải thích thẳng thắn tranh thủ xử lý bao quát. Tôi nói một câu thật lòng, ông vẫn nên đem cái cô “Đệ nhất khắc tinh biếи ŧɦái” kia thả đi xa một chút, tôi nghe nói, trên giang hồ hiện nay rất nhiều huynh đệ đều lấy việc xử lý cô ta làm nhiệm vụ tối cao của mình, không ít lão đại trong các bang các phái đều đã ra quy ước, nếu ai có thể vì bang hội giải quyết được cô ta, thì sẽ ngay lập tức thăng liền ba cấp!"

"Nhưng mà tiểu nhân tôi cũng có nghe Long đầu đại ca thả ra tin tức, nói làm gì cũng được nhưng không được gϊếŧ cô ta, tiểu nhân suy nghĩ, điều này có hết tám phần là Long đầu đại ca muốn tự mình xử lý cô ta rồi.”

Tổng hợp về lời khai và mức độ thẳng thắn của kẻ địch, Lão cục trưởng không thể không suy nghĩ sâu sắc.

Kỳ thật, tôi tự nhận mình là một loại nữ tính không có nghị lực nhất từ trước tới nay trong cục, nhưng không biết vì sao đàn ông chết trên tay tôi không có một vạn cũng có 9.000.

Bởi vậy, mọi người đưa tặng tôi một cái biệt hiệu vang dội: “Đệ nhất khắc tinh biếи ŧɦái”

Trên thực tế, tôi thật sự rất nhu nhược, rất khiêm tốn, chẳng qua có khi bộc phát nhiệt huyết tạo thành một ngòi nổ, nổ mạnh trong vòng 3 phút.

Còn đối với chuyện bản thân mình si mê, tôi luôn luôn hết sức nghiêm túc, tuy rằng có chút e sợ thiên hạ không loạn, ngoài lạnh trong nóng ra, thì những thứ còn lại đều có thể gọi là cá tính đặc biệt cho phép tồn tại.

Sau khi ngọn gió quyết chí xuyên qua thổi đi mất, tôi tuy rằng không có thành công, nhưng lại thực sự hoàn thành kế hoạch trùng tu xấu nữ. Bây giờ mọi thứ lại khôi phục bình yên như cũ, thật không biết lần sau, cái trò gì mới có thể làm cho tôi hứng thú nữa đây?

Tôi bên này ngừng nghỉ, Lão cục trưởng bên kia rốt cuộc trải qua bảy ngày bảy đêm suy xét, đã phái tôi làm nhiệm vụ thứ nhất, đó chính là tiếp cận Giang Sơn, tìm ra tất cả chứng cứ chứng minh cô ấy là sát thủ ‘ Tri ’.

Kết quả tôi ngày nào cũng đi theo bên cạnh Giang Sơn, tung ta tung tăng tìm tòi mỹ nam, cô ấy vẽ toàn thân, tôi vẽ bộ phận, cầm tiền lương, chơi vui vẻ vô cùng.

Một tháng trước, Giang Sơn bị tên đàn ông to lớn nhảy lầu kia đè chết, nên nhiệm vụ thứ nhất của tôi kết thúc.

Kế tiếp, Lão cục trưởng lại phái tôi làm nhiệm vụ thứ hai, chính là điều tra tiểu thương nào đó hoạt động không hợp pháp.

Kết quả, nửa tháng trước, khi hắn rượt theo phía sau tôi muốn chơi trò tình nhân lãng mạn, thì bị bà xã hung hãn phát hiện. Bà xã đại nhân phẫn nộ đem hắn trói lêи đỉиɦ lều chơi SM, kết quả cái lều không chịu nổi quý thể của vị nhân huynh này, liền tróc ra rơi xuống, vừa lúc đè lên cây kéo trong tay bà xã hắn, đang sống sờ sờ bị đâm chết.

Hiện tại, tôi đã hoàn toàn lột xác thành tuyệt thế mỹ nhân vẫn chờ lệnh ở nhà, thỉnh thoảng chơi với con Bắp, trêu chọc đàn ông một chút, chờ đợi Lão cục trưởng giao nhiệm vụ mới.

------

Ánh nắng sáng sớm luôn làm cho người ta có một loại rung động mới hồi sinh, khiến mọi người tin tưởng, hôm nay tất nhiên là một ngày tồn tại đặc biệt.

Tôi một tay kéo hành lý dày nặng, một tay cầm sách hướng dẫn nhập học, nhìn lên cánh cửa Học viện Quý tộc YY, hoàn toàn chìm đắm trong bức phù điêu ngọc thạch hình sách vở, điêu khắc tinh mỹ, giá trị xa xỉ, thầm than hủ bại quả nhiên là thói quen nguy hiểm mà học sinh ngày nay được giáo dục từ trên ghế nhà trường.

Ừmmm, không biết khối ngọc thạch kia, sau khi lấy xuống, có thể mài thành một cái vòng tay toàn thân xanh sẫm không? Mang trên tay tôi, hẳn là rực rỡ chói lọi, hợp lí vô cùng?

Lại nói Học viện Quý tộc YY không nằm ở chỗ đông đúc, mà được xây dựng ở một khu vực ngoại thành, cảnh sắc thanh bình, ít người lui tới, đúng là hai bên là phong cảnh hữu tình, sau lưng là rừng núi, hoàn toàn độc lập giống như kiểu kiến trúc của các lâu đài Châu Âu.

Chỗ này là thánh địa quý tộc đó, bảo đảm con muỗi cũng khí phách hơn người!

Vì sao à? Ha ha… thì nhờ người nuôi tốt chứ sao. Còn là việc người nào nuôi hả?

Đương nhiên là…

Nửa đêm mèo động dục kêu meo meo,

Học sinh nam nữ không ngủ được;

Núi sâu rừng già cảnh trí đẹp,

Dã chiến mặc kệ muỗi cắn.

Chặc chặc, lại nói tiếp, con người như tôi vừa đứng vào hàng ngũ bên trong trường học, thật đúng là lập tức hấp thu địa khí, hóa thân thành ý thơ.

Nhưng mà, nếu muốn nói chỗ này rừng núi như tranh, nếu không cho đông đảo chúng học sinh ra đây đánh dã chiến, cũng thật sự làm hoang phế phong cảnh được trời ưu ái này.

À, đúng rồi, còn tôi vì sao lại xuất hiện ở chỗ này thì, đương nhiên là bởi vì hôm nay sáng sớm đã thu được một thư mời, bên trong chính là thư nhập học của Học viện Quý tộc YY, cùng với thân phận thần bí mới nhất của tôi.

Khi tôi mở phong thư, Lão cục trưởng canh hết sức đúng giờ gọi điện thoại tới, hạ mệnh lệnh: “Đồng chí Giang, tổ chức quyết định phái cô đi chấp hành một cái nhiệm vụ có tính khiêu chiến so với các nhiệm vụ trước đây... bảo vệ Hoàng tử nước XX!"

"Đại khái khoảng ba tháng trước, Quốc vương và Hoàng tử của nước XX tới nước ta đi công du hữu nghị, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà Hoàng tử không chịu rời khỏi cứ một hai phải cắp sách đến học ở trường Học viện Quý tộc YY, Quốc vương của nước XX đành phải làm hồ sơ nhập học cho Hoàng tử sau đó giao cho chúng tôi âm thầm bảo vệ."

"Hơn nữa chúng tôi nhận được tin tức từ thám tử hồi báo, nói kẻ địch muốn xuống tay với Hoàng tử nước XX, ý đồ gây rối! Chúng tôi lại còn điều tra được gần đây có một số giao dịch súng ống đạn dược cũng có liên quan rất nhỏ (nhỏ đến mức không phát hiện ra) chuẩn bị gây hại cho Hoàng tử nước XX đang học ở Học viện Quý tộc YY."

"Bởi vậy, chúng tôi trên cơ sở thành lập một liên minh tốt đẹp, đồng thời cũng muốn thâm nhập vào sào huyệt của quân địch, lấy được chứng cứ trực tiếp, mang các phần tử hoạt động bất hợp pháp ra trừng trị trước pháp luật, bảo vệ tốt an toàn cho Hoàng tử! Trải qua tổ chức suy xét, cuối cùng quyết định phái một người lạ mặt trà trộn đến bên cạnh bảo vệ, điều tra từ khoảng cách gần, không cho kẻ địch có thời gian xoay sở!"

"Đồng chí Giang, tổ chức vất vả lắm mới có thể an bài cho cô một cơ hội đào tạo sâu sắc, cô ngàn vạn lần không được phụ lòng tổ chức đã bồi dưỡng cô."

"Từ giờ khắc này bắt đầu, thân phận mới của cô tên là Bạch Mễ, là một tiểu thư con nhà giàu mẹ đã mất, cha sống ở nước ngoài. Tất cả tư liệu về cô đều đã biến thành cơ mật tối cao, ngoại trừ tôi ra không có người nào biết. Cũng giống như vậy, bộ dạng của cô sau khi thay đổi, cũng là cơ mật cơ mật tối cao ngoại trừ tôi ra, không có người nào biết."

"Biệt hiệu của cô là: Tiểu Miêu."

"Biệt hiệu của người được cô bảo vệ là: Lão Thử."

"Biệt hiệu của kẻ địch là: Chó điên."

"Tên của lần hành động này là: Bắt chó đi cày, mèo im miệng."

"Bây giờ, cô lấy điện thoại mới trong túi ra, bắt đầu sử dụng, cái cũ thì bỏ đi, phòng ngừa kẻ địch có thể điều tra ra được.”

Tôi tuân theo mệnh lệnh, vừa định đào cái điện thoại ra thì, Lão cục trưởng vội vàng mở miệng nói: “Đồng chí Giang, thằng nhãi ranh nhà tôi cũng đang học ở ngôi trường kia, đến lúc đó nó sẽ âm thầm hỗ trợ cô, cô cứ yên tâm đi. Nếu không có chuyện quan trọng thì không cần liên lạc.”

Tôi lên tiếng, vừa muốn hỏi tên của thằng nhãi ranh nhà ông ta, Lão cục trưởng lại quan tâm hỏi một câu: “Đồng chí Giang, nếu kẻ địch cùng lúc dụ dỗ cô và người cô bảo vệ thì cô sẽ phản ứng thế nào?”

Tôi trong phút chốc nheo nheo mắt phượng, lời thề son sắt phong tình nói: “Tôi sẽ liều mạng bảo vệ trinh tiết cho người tôi đang bảo vệ, nếu thật sự khó khăn, liền tự đưa tới cửa. Như vậy, cho dù hắn có bị thương, chữa trị không có hiệu quả, cũng có thể khiến hắn chết được yên tâm, đi được an lòng. Khiến hắn trở thành người đủ tư cách nộp thuế, đồng thời, cũng không thua thiệt thù lao của tôi lần này đi theo làm tùy tùng.”

Nhưng mà không biết chi phí áo mưa và sinh hoạt tình cảm thì có được tổ chức thanh toán không?

Lão cục trưởng sau khi trời sụp đất nứt, bàn tay to chụp lên bàn, nghiêm túc nói: “Đồng chí Giang, nếu bị dụ dỗ, thì mời cô xâm nhập vào sào huyệt của quân địch, để cho bọn họ nếm thử tư vị bị hủy diệt là như thế nào!”

Trong đầu tôi lập tức bùng nổ ra bốn chữ to: Tinh! Trung! Báo! Quốc!

Cúp điện thoại xong, tôi liền đem con Bắp đóng gói, gửi qua đường bưu điện, đến văn phòng của Lão cục trưởng, nhờ ông ta chăm sóc nó, còn mình thì chuẩn bị xuất phát, ra chiến trường.

Vốn tưởng rằng, lần trà trộn này, Lão cục trưởng dù sao cũng phải an bày cho tôi một cái thân phận là giáo viên chuyên ngành sản xuất, một tay chống eo, một tay chỉ trỏ tiểu mỹ nam, như vậy mới phù hợp với hình tượng và thủ đoạn độc ác của tôi.

Đáng tiếc, Lão cục trưởng ông ta không cho tôi cơ hội tàn phá mầm non của tổ quốc. Xem ra, tôi chỉ có thể khiêm tốn sắm vai một học sinh mà thôi.

Để phù hợp với hình tượng nữ sinh ngoan ngoãn, tôi cố ý chọn bộ váy dài đến đầu gối nhạt màu, phối hợp với thắt lưng cùng màu, bên hông còn đeo một cái ngọc bội tua rua màu tím, chân đi một đôi giày xăng-đan trắng, lông mày vẽ nhẹ nhàng, thêm vào chút phấn, lại vén bộ tóc xoăn phong tình vạn chủng qua một bên vai, rõ ràng là hình mẫu một tiểu thư khuê các, xinh đẹp đoan trang.

Nếu, không phải bình thường tôi hơi nheo mắt phượng, thì thật sự không thể nhìn ra được bên trong một cái túi da tuyệt đẹp thanh nhã, phong tình vạn chủng như vậy, lại là một linh hồn biếи ŧɦái phong tao.

Hiện giờ tôi, đã tốt nghiệp 2 năm lại một lần nữa bước vào ngưỡng cửa đại học, thật là có có cảm giác như là đã trải qua mấy đời.

Nhưng mà, tưởng tượng đến khoảng thời gian này, sẽ có các tiểu soái ca cùng tôi chơi đùa, thì tâm tình quả thật là vui vẻ đến khó có thể kiềm chế.

Ôi…

Nếu không phải Lão cục trưởng cứ cường điệu cái gì là vấn đề của sự khác biệt, thì tôi thật muốn lắc mình biến hóa trở thành giáo viên dạy thể dục, sử dụng nhiều cách khác nhau để xử phạt về thể xác các bạn học nam, qua đó cảm thụ một chút điểm tốt của việc cưỡиɠ ɠiαи bằng thị giác.

Tôi, quả nhiên rất thành thật đối diện cảm quan hưởng thụ của chính mình, thật là một người thẳng thắn thành khẩn.

Ha ha…… Ha ha ha ha……

Gom lại bộ tóc xoăn phong tình một lần nữa, rồi lại thêm một lần nữa chỉnh trang tạo hình duyên dáng, rồi lại lần nữa nhìn quét qua cái trường học quý khí mười phần này.

Hôm nay là ngày khai giảng, cho nên có vẻ đặc biệt náo nhiệt.

Mà tôi nhờ cái danh hiệu là học sinh chuyển trường cũng trực tiếp được đặc cách học năm hai, cùng Hoàng tử của Hành Trảo Quốc kia, chung một chuyên ngành quảng cáo.

Tôi thật không hiểu vị Hoàng tử kia tại sao không đi học quản lý công thương mà lại đi học quảng cáo để làm gì? Chẳng lẽ hắn học văn không được, học võ không xong, chỉ có thể dựa vào khẩu hiệu tuyên truyền giả dối, để quản lý quốc gia à? Vậy còn không bằng học vẽ tranh sơn dầu, chuyên vẽ mỹ nữ lõa thể, vừa thực tế lại rất có tình cảm.

Lại nói, tôi đối với quảng cáo là hoàn toàn không biết gì cả, cũng không biết khi mình đi học sẽ biến thành bộ dạng gì? Chắc là sẽ không bị đuổi chứ? Lão cục trưởng lại còn thả ra một câu: khi vào đại học thì phải dựa vào chính mình! Nếu bởi vì vấn đề ngành học, không thể cùng Hoàng tử học chung, thì phải thừa nhận việc thất trách, đương nhiên là bị xử phạt và trừ tiền lương!

Tôi cắn răng, nắm chặt quyển sách hướng dẫn nhập học trong tay đến run bần bật, chỉ mong vị Hoàng tử bạn học cùng lớp kia đừng tìm phiền toái cho tôi, nếu không nhất định phải khiến hắn đau đớn! Không sai, xác thật là khiến hắn thật đau đớn!

Cũng không biết thằng nhãi ranh nhà Lão cục trưởng có dáng vẻ gì, Lão cục trưởng nói đây là cơ mật tối cao, không thể truyền bá ra ngoài, chỉ có thể nói cho tôi biết, tên tiếng Trung của hắn là ...Hồng Đường.

Ôi mẹ ơi! Còn là khối Đường Đỏ Tam Giác nữa.

Tôi vặn vẹo đầu, kéo cái cổ đau nhức cứ luôn nhìn lên cạnh cửa trường học kia xuống, vô cùng ưu nhã lắc lư trái phải một chút, làm một hệ thống động tác giúp thân thể khôi phục bình thường.

Hít sâu một hơi, lấy quyết tâm thấy chết không sờn, ngẩng đầu ưỡn ngực về phía trước bước nhanh……

Rắc rắc……

Tôi chậm rãi quay đầu, thấy cái vali theo mình nhiều năm kia, đang không chút do dự hát vang bài ca bãi công đại xướng, cái tay cầm kéo dài kia, cứ như vậy bị đứt ra dưới sự lôi kéo mạnh mẽ của tôi!

Con mẹ nó! Sao lại giống hệt như đàn ông vậy, nhìn thì thô tráng, vừa kéo một cái đã đứt! Chó má thật!

Nghe thấy chung quanh có tiếng cười trộm không dứt, tôi mặt không đổi sắc tim không loạn, đơn giản vứt bỏ cây gậy kéo, bế cái thùng vali bằng da lên che khuất tầm nhìn, bước từng bước duyên dáng, bằng vào cảm giác, đi như tiên nữ mỗi bước sinh hoa, về phía bên trong trường học.

Muốn thấy tôi mất mặt à, không dễ đâu!

Mới vừa bước ra một bước, liền nghe thấy một tiếng thét hoảng sợ chói tai, tiếp theo liền có người oa oa khóc rống lên: “A……!!! Ám khí! Ám khí làm tôi bị thương rồi!”

Tôi bĩu môi, không để ý tới mình vừa chế tạo cái sự kiện đả thương người khác bằng cách phóng cây gậy kia ra, vẫn bình yên đi về phía trước.

Phải biết rằng, số lượng tử vong ngoài ý muốn là rất nhiều, một cây gậy kéo vali bay ra còn chưa trực tiếp xuyên qua trái tim người khác, tạo thành tử vong ngoài ý muốn, đã là may mắn vô cùng, còn gào thét cái gì?

Trong lúc tôi đang âm thầm phỉ báng thì, tiếng khóc quàng quạc kia ngưng lại, mọi thứ xung quanh đột nhiên yên tĩnh, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Tôi nỗ lực dời cái vali sang một bên, thật vất vả mới phóng ra được một con mắt quan sát, hết sức tự nhiên nhìn ra chỗ mà tất cả mọi người đang nhìn …

Khi tầm mắt tập trung một chút, thình lình đồng tử tôi phóng đại, một loại cảm giác như nhìn thấy một viên kim cương cực lớn làm hoa cả mắt, hung hăng đánh sâu vào đại não ... thằng nhóc kia đẹp trai quá đi!

Một bộ áo sơ mi trắng đắt tiền, một hàng nút trắng và khuy áo đều màu trắng, được làm riêng, số lượng giới hạn.

Một cái cà vạt đỏ biến thành đơn giản dây thừng bó thắt đơn giản, nghiêng nghiêng nằm trên ngực, che đậy một bộ phận nhỏ cảnh xuân không bị lộ ra ngoài.

Một cái quần hưu nhàn màu vàng nhạt, cuối cùng dưới đôi chân dài đó, là một đôi giày kéo màu cà phê, được làm thủ công với giá trị xa xỉ.

Một bộ trang phục lôi thôi như vậy, mặc lên người hắn chẳng những không làm người ta cảm thấy chán chường, mà ngược lại còn cho là vô cùng có cá tính, khiến người ta nhịn không được xúc động muốn nhào lên lôi kéo, ôm chầm lấy hắn.