Chỉ Quan Tâm Đến Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mập không phải là cái tội. Mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người. Cô không phải là mập mà do ăn uống đầy đủ nên có phần "phì nhiêu" chút hoy. Nhìn cô béo nhưng chẳng ai dám gọi …
Xem Thêm

“Tấm hình kia?” Cho dù hắn rất rõ cô đang nói gì, nhưng vẫn nhịn không được muốn đùa cô.

Chính là tấm chúng ta, chúng ta...” Cô xấu hổ không muốn nói ra hai chữ kia.

“Chúng ta cái gì?”

“Chúng ta, chúng ta...”

“Cái gì?”

“Tấm hình chúng ta hôn môi!” Mắt của cô nhắm lại, thốt ra.

“A..., tấm hình kia, có vẻ không tệ lắm, lại có người muốn dùng, vậy cứ tận dụng nó đi.” Hắn như không quan tâm, nhàn nhạt nói. Thật ra nguyên nhân chính là hắn muốn mượn tấm hình kia công bố Em gái béo là cô gái của hắn, ngăn chặn những người khác vọng tưởng.

Tận dụng? Lại hại cô nổi danh toàn trường! Nhưng hắn đồng ý để tấm hình kia được đăng lên, có phải là đang bày tỏ...

“Anh có thích tôi không?” Cô hỏi, rất nghiêm túc. Tuy trong lòng cô loáng thoáng đoán được hắn thích cô, nhưng hắn chưa từng chính miệng nói qua, làm cô không thể xác định được chắc chắn.

“Em nói xem??” Tư Hiên Dật nghịch mái tóc Hứa Thiên Ái, hỏi ngược lại. Hắn phá lệ nhiều như vậy cũng vì cô, cô còn hỏi hắn có thích cô không, cô còn chưa rõ sao...

“Tôi, không biết.”

Hắn cúi người xuống, mềm nhẹ nói bên tai cô: “Em là người duy nhất khiến tôi không đánh mà lui, em thấy điếu này nói lên điều gì?”

Nói vậy – “Anh thích em!” Cô mừng rỡ kêu lên.

Hắn thở dài một hơi, “So với thích còn thích hơn.”

A? Còn thích hơn? Vậy hắn là – yêu?

Cô khϊếp sợ nhìn hắn, hắn yêu cô? Có thể sao?

Hắn đặt tóc cô xuống,nâng tay phải của cô lên, đặt lên ngực mình, “Anh yêu em, ” hắn nói: “Trái tim của anh chỉ có thể trao cho em, em cũng vậy, tấm lòng của em cũng phải giao cho anh.”

Lòng của cô... Cô đỏ mặt, nhón chân lên, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Trái tim của em, sớm đã là của anh.”

Vì thế, ngày hôm nay, Hứa Thiên Ái và Tư Hiên Dật chính thức yêu nhau...

– %%%※%%% –

Cặp đôi khó thành nhất của trường đã yêu nhau được một tháng! Một đường rớt hỏng kính mắt của sinh viên và giáo sư. Lúc trước, những người còn vỗ ngực nói chưa đến hai tuần Hứa Thiên Ái sẽ bị đá, còn đặt một đống tiền đặt cược, lúc này lại ảo não không thôi. Sớm biết vậy nên mua “hợp” thì hơn. Ai mà đoán được, vừa có quyền thế, tiền tài, thông minh, đẹp trai như Tư Hiên Dật lại đi yêu một cô gái vừa không có dung mạo, gia thế lại bình thường như thế.

Chuông tan học vang lên, giáo sư dặn dò bài tập xong, đi ra khỏi phòng học.

“Phát tài rồi, phát rồi!” Phương Linh ngồi trên ghế vui vẻ nhìn chi phiếu, quá nhiều tiền, còn thừa mười vạn, đây toàn bộ là nhờ phúc của Hứa Thiên Ái, lần này cô có tiền đi Nhật Bản du lịch rồi!

“Cậu điên gì thế? Vui lắm sao?” Hứa Thiên Ái buồn bực hỏi.

“Còn không phải ván bài lần trước,” Phương Linh giải thích, móc một tấm chi phiếu từ trong túi ra, “Đây, cái này là của cậu. Bên trong có hai mươi vạn.”

“Hai mươi vạn?” Hứa Thiên Ái hét rầm lê, hai mươi vạn?! Đều là của cô?

Ánh mắt cả lớp thoáng chốc đều tập trung lên người cô.

“Đừng hét lớn tiếng như vậy.” Phương Linh bịt lỗ tai ai oán nói, lỗ tai của cô suýt nữa thì điếc rồi, “Tớ biết cậu rất vui, nhưng mà nhỏ tiếng một chút thì tốt hơn.” Quá thu hút người khác.

“Phương Linh, làm sao bây giờ, tớ chưa từng có nhiều tiền như vậy, giống như đang nằm mơ vậy.”

“Bình thường, bây giờ số tiền kia đã là của cậu, cậu muốn dùng thế nào sao thì dùng”

“Vậy, Phương Linh, cậu nhận được bao nhiêu?”

“Cũng không nhiều, mười vạn mà thôi, nhưng cũng nhiều với tớ rồi.”

“Vậy cậu muốn làm gì với số tiền kia?”

“Đương nhiên là đi Nhật Bản chơi!” Nhật Bản, cô muốn đi từ lâu rồi, cô cũng muốn ăn hải sản Nhật Bản từ lâu rồi! “Còn cậu? Bây giờ có 20 vạn, cậu dự định làm gì?”

“Vẫn chưa nghĩ tới.” Bình thường thì muốn mua thứ này thứ kia, nhưng khi có tiền, cô thật sự không biết nên mua cái gì.

“Vậy bây giờ cậu nghĩ là được rồi...” Phòng học đột nhiên rối loạn, làm lời của Phương Linh ngừng lại.

“Cái gì vậy?” Hứa Thiên Ái hỏi.

“Hội trưởng – bạn trai của cậu đến.” Phương Linh huýt sáo đáp.

Cô xoay người nhìn về phía cửa phòng học, quả nhiên, thấy Tư Hiên Dật mặc quần áo màu vàng nhạt nhàn nhã đi đến.

“Đi theo anh.” Tư Hiên Dật đi đến trước mặt Hứa Thiên Ái, tóm lấy tay cô kéo ra ngoài.

“Đi đâu?” Cô có chút lảo đảo đuổi theo hắn, “Tiết sau em còn phải lên lớp!”

“Nghỉ đi” Tư Hiên Dật vò đầu, “Bây giờ đi ra ngoài gặp ông của anh.”

Đều là Tử Nhai gây họa, hắn có bạn gái, cần gì nhiều chuyện chứ! Chẳng những giúp hắn tuyên truyền miễn phí khắp nơi, lại còn thêm mắm thêm muối. Bây giờ làm cho ông ngoại, cha mẹ, em gái, cho tới người làm vườn, lái xe, người hầu... Ai cũng đều biết hắn có bạn gái. Di động của hắn từ hôm qua đến giờ vang lên chưa bao giờ ngừng, làm hắn không thể không tắt máy. Khoa trương nhất là ông ngoại hắn, nghe thấy hắn có bạn gái, lập tức bỏ qua hội nghị quan trọng ở Mĩ, gấp gáp trở về xem bạn gái hắn như thế nào.

“Đi gặp ông ngoại anh?” Là Lý Ngạo Lệ thường xuất hiện trên ti vi? Cô chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp người nhà hắn nha. Mà bọn họ chỉ mới quen nhau một tháng, chắc chưa đến lúc gặp người nhà đi!!!

“Đúng.” Hắn kéo cô ngồi lên chiếc Rolls-Royce trước cửa trường. Kỳ thật, hắn cũng chưa muốn đưa Em gái béo đến gặp ông ngoại, cô là cô gái của hắn, không cần người khác bình luận. Nếu không phải ông ngoại nói, nếu hắn không chịu đưa Thiên Ái đến gặp, ông ấy sẽ phái người bắt cóc cô đến biệt thự Lê Viên, hắn đành phải đưa cô đi gặp ông.

Hắn không hy vọng Em gái béo của hắn sẽ chịu kinh hãi gì...

Nuốt một ngụm nước bọt, Hứa Thiên Ái bất an nói: “Nhưng em sợ..l.” Đây là lần đầu tiên cô đến gặp người nhà của hắn

“Đừng sợ, chúng ta ngồi một chút sẽ tới, không lâu đâu.” Khó có khi hắn thật lòng an ủi cô, tay cô đang run, có lẽ cô thật sự rất sợ.

Cô gật gật đầu, vùi đầu vào ngực hắn, vì hắn, cô nhất định phải có dũng khí đối mặt với người nhà của hắn, cho dù người nhà hắn là Lý Ngạo Lệ cao cao tại thượng trong thương giới cũng vậy. Sức mạnh của tình yêu là có thể chiến thắng mọi thứ...

Nhưng, cô vẫn sợ...

– %%%※%%% –

Nửa giờ sau, xe ngừng lại, bước xuống, không đợi người hầu chạy đến, Tư Hiên Dật đã mở cửa xe, lôi kéo Hứa Thiên Ái vào biệt thự, “Ông ngoại đâu?” Hắn hỏi người hầu đứng cạnh cửa

“Lão thái gia ở đại sảnh đợi thiếu gia.”

Vì thế, hắn lại lôi cô đến đại sảnh.

Một ông cụ hoà ái đang ngồi thưởng thức trà Long Tĩnh mà người hầu đưa lên. Ưm, quả nhiên là trà ngon. Khi hai người xông vào phòng khách, ông đặt chén trà xuống, phất tay kêu người hầu lui ra. Tiểu Dật thật sự có bạn gái. Nhớ lại mấy ngày trước, khi hắn nghe được tin này, suýt nữa té từ trên ghế xuống. Cháu ngoại hắn từ trước đến nay vốn không có hứng thú với con gái, lần nào giới thiệu nó cũng luôn từ chối, hại hắn còn tưởng nó là người đồng tính luyến ái. Bây giờ, rốt cuộc hắn cũng yên tâm, ít nhất, Tiểu Dật của hắn có hứng thú với con gái.

Cháu đưa người đến rồi.” Tư Hiên Dật nhàn nhạt nói, tay vẫn nắm lấy Hứa Thiên Ái.

“Ông biết.” Lý Ngạo Lệ mỉm cười nói, nhìn Hứa Thiên Ái từ trên xuống dưới, quả nhiên đúng như lời Tiểu Nhai, là một cô gái vô cùng bình thường. Ánh mắt của cháu ngoại hắn đúng là có vấn đề, nếu không phải tận mắt nhìn Tiểu Dật nắm tay cô bé từ nãy đến giờ, hắn thật khó tin tưởng Tiểu Dật đang quen với cô gái này, “Cháu là Hứa Thiên Ái đúng không? Cùng trường với Tiểu Dật?”

“Vâng, nhưng thấp hơn một lớp, cháu mới năm nhất đại học... Ông, ông gọi cháu là Thiên Ái được rồi.” Hứa Thiên Ái vừa quan sát Lý Ngạo Lệ vừa trả lời. Hắn đúng là Lý Ngạo Lệ, thật hoà ái, có cảm giác như oonh bác nhà bên cạnh vậy, hoàn toàn không nghiêm trang như trên ti vi, làm cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Vậy, Thiên Ái, cháu học ngành nào?”

Thêm Bình Luận