Chỉ Quan Tâm Đến Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mập không phải là cái tội. Mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người. Cô không phải là mập mà do ăn uống đầy đủ nên có phần "phì nhiêu" chút hoy. Nhìn cô béo nhưng chẳng ai dám gọi …
Xem Thêm

“Còn cô? Tại sao lại cứ cố chấp như vậy? Cô nên biết, A Dật cậu ấy không thích cô.” Lăng Tử Nhai đứng trước mặt cô, bình tĩnh nói, “Nói thật, tôi rất đồng tình khi thấy cô yêu A Dật, nhưng cậu ấy lại không thích cô yêu, cậu ấy nói không thích là không thích, không thể chuyển thành yêu, tôi khuyên cô đừng nên chọc giận hắn, hậu quả cô không thể gánh nổi đâu.”

“Tôi không nghe, tôi không nghe!” Tống Kỳ Nghi bịt lấy lỗ tai, cô không thích nghe những thứ này!

“Tùy cô.” Lăng Tử Nhai bất đắc dĩ nhún vai, “Nếu cô thật muốn vì một người con trai mà trả giá bằng cả gia tộc, tôi cũng không còn gì để nói.” Nói xong, xoay người tránh ra.

Tống Kỳ Nghi ngơ ngác đứng nguyên chỗ, cô nên làm cái gì bây giờ? Tới cùng cô nên làm gì mới có thể chiếm được tim hắn?

Cô hận...

– %%%※%%% –

Lăng Tử Nhai đẩy cửa phòng hội học sinh ra, “A Dật, rốt cuộc cậu nói với Tống Kỳ Nghi cái gì mà làm cô ta trông như thế?”

“Không có gì, chẳng qua là nói cô ta không được động đến Thiên Ái nữa, cũng như không được phép đến gần tớ.”

“Thiên Ái?” A Dật xưng hô với một cô gái như vậy làm hắn thấy thật kinh hãi. Xem ra, cô gái này với hắn vô cùng đặc biệt, “Tại trong trí nhớ của tớ, tớ không nhớ cậu từng bảo vệ một cô gái như vậy. Cậu thích cô ấy sao?”

“Không liên quan đến cậu! Đúng rồi, ngày mai tớ không hy vọng sẽ thấy Tống Kỳ Nghi xuất hiện trong trường, còn nữa, trong vòng một tháng, tớ muốn nhà Tống Kỳ Nghi tuyên bố phá sản. Tớ muốn chỉnh gia tộc bọn họ một chút.” Tư Hiên Dật híp mắt lạnh lùng nói.

“Wow! Có phải quá ác độc hay không? Cô ta vừa mới thất tình, cậu đã lập tức làm cô ta tan cửa náy nhà. Đả kích với cô ấy cũng quá lớn đi.” Lúc này hắn quả thật rất đồng tình với Tống Kỳ Nghi, “Tớ đoán cậu tám chín phần đã thích Hứa Thiên Ái, nếu chính xác hơn thì là yêu cô ấy.”

“Yêu?” Đây là những con chữ mà hắn chưa từng tiếp xúc qua.

“Đúng! Nếu yêu, cậu thấy cô ấy vui cậu cũng vui, thấy cô ấy buồn cũng buồn, tâm tình cậui cũng vì cô ấy mà biên hoá...” Lăng Tử Nhai bắt đầu nổi lên ý muốn giáo dục Tư Hiên Dật.

“Đủ rồi, cậu có thể ngậm miệng lại.” Tư Hiên Dật tiện tay quăng một đống thư kế hoạch cho Lăng Tử Nhai, “Làm xong trước sáng mai rồi làm bảng tổng kết báo cáo.”

“Không thể nào! Cậu quá độc ác mà, cũng nên nghĩ xem vừa rồi là ai giúp cậu đuổi người ta đi chứ.” Lăng Tử Nhai cầm một đống thư kế hoạch la hét rời khỏi phòng họp.

Tư Hiên Dật rũ mí mắt xuống...

Thấy cô ấy vui cũng vui, thấy cô ấy buồn cũng buồn, tâm tình cậu cũng vì cô ấy mà biên hoá...

Nước mắt của em gái béo làm cho ngực hắn như không thở nổi, làm cho hắn...

Hắn chậm rãi nâng hai tay lên, chăm chú nhìn tay mình.

Khiến hắn muốn ngăn nước mắt cô, muốn xua tan đi cảm giác hít thở không thông trong ngực mình...

Hắn... Yêu cô?

Mười một giờ trưa, Phương Linh đúng giờ đến nhà Tư Hiên Dật.

“Cậu nói Tư Hiên Dật ở đây một mình?” Phương Linh kỳ quái hỏi.

“Đúng vậy! Tôi hôm qua tớ cũng mới biết, trước đây còn nghĩ hắn sống cùng ba mẹ” Hứa Thiên Ái rót một ly trà cho Phương Linh, ngồi trên ghế sô pha bằng da từ Italy.

“Buổi tối chỉ có hai người các cậu, vậy hai người có...” Phương Linh tò mò hỏi.

“Không có, cậu đừng đoán linh tinh.”

“Không có? Vậy trên cổ cậu là cái gì? Đừng nói là muỗi cắn, tớ không tin đâu!”

Trên cổ? “Có cái gì a?”

“Đây, tự xem đi!” Phương Linh lấy cái gương ra đưa cho Hứa Thiên Ái.

Trời, cái dấu tròn tròn hồng hồng ở giữa là gì? Đừng nói là...

“Cái này, được gọi là dấu hôn, cậu đừng ra vẻ thanh khiết trong sáng nói với tớ là cậu không biết.” Phương Linh nhìn chằm chằm cổ Hứa Thiên Ái, cười nói.

“Tớ...” Tám chín phần là lúc hắn gặm cổ cô lưu lại

“Còn không mau thành thực khai báo, cậu và hắn có giai đoạn A, B, C gì không?”

Ài, chứng cớ bị bắt, thế này đành phải nói ra hết...

“Hắn nhất định là thích cậu!” Nghe xong, Phương Linh son sắt nói, “Hắn sau cùng không phải hỏi cậu nếu hắn nói ‘Đúng’, là được rồi sao? Đó chính là chứng cứ hắn thừa nhận hắn thích cậu.”

“Thật vậy sao?” Hứa Thiên Ái không tự tin nói, “Nhưng cậu không thấy tớ không xứng với hắn sao? Hắn làm sao mà có thể nhìn tới tớ?” Gia thế của hắn tốt như vậy, bản thân hắn lại nổi tiếng như thế, làm sao mà có thể để mắt đến một người không chút nổi bật như cô?

“Xứng cái gì chứ, trong mắt tình nhân là Tây Thi, không phải thường nói ‘chiếu cao không có khoảng cách; cân nặng không phải áp lực; tuổi tác không là vấn đề’ sao? Tình cảm vốn không có đạo lý như vậy.” Phương Linh bắt đầu phân tích như ngưới đã từng trải lắm.

“Phương Linh, dường như cậu hiểu rất rõ ràng những việc này, trước kia cậu đã trải qua rồi sao?”

“Không có! Chẳng qua là trên sách, trên tạp chí, trên tivi đều nói như vậy, không đúng sao? Bây giờ chỉ sử dụng đến mà thôi “

“À...” Thì ra là thế.

“Để tớ dạy cậu một cách để biết hắn có thích cậu hay không”

“Cách gì?”

“Cậu phải biết, đàn ông ý mà, có vài chỗ không được bình thường, cậu thử làm nũng với hắn, nhờ hắn dẫn đi đâu đó, nếu hắn đồng ý, vậy có nghĩa hắn thích cậu, vậy là OK rồi!”

“Làm nũng?” Cô làm được sao? Hơn nữa, hắn sẽ thích sao?

“Đúng, làm nũng, đàn ông thích nhất là phụ nữ làm nũng với bọn họ.” Phương Linh nói.

“Vậy... bảo hắn đưa tớ đi đâu?”

“Khu vui chơi!”

“Khu vui chơi?”

“Đúng! Là chỗ đó! Nếu hắn chịu dẫn cậu đi, có nghĩa là hắn thích cậu, nếu không, đàn ông có tính tự chủ mạnh như Tư Hiên Dật hẳn sẽ không đưa con gái vào trong đó.” Phương Linh khẳng định nói, “Đúng rồi, suýt nữa quên mất, xã trưởng xã tin tức vừa nãy đến phòng học tìm cậu, chị ấy biết tớ sắp đến gặp cậu nên nhờ đưa thứ này cho cậu” Nói xong, cô lấy một chiếc camera cực xịn từ trong ba lô ra đưa cho Hứa Thiên Ái, “Của cậu đây.”

“Chị ấy nhờ cậu đưa cho tớ cái này?” Hứa Thiên Ái cầm camera nhìn hồi lâu, “Cho tớ cái này để làm gì?”

“Chụp ảnh a!”

“Chụp ảnh?”

“Đúng vậy! Chị ấy biết tớ đến nhà Tư Hiên Dật, hỏi tớ rất nhiều vấn đề, sau đó kết luận cậu sẽ ở thêm vài ngày trong nhà Tư Hiên Dật, chị ấy bảo tớ đợi một chút. Hai mươi phút sau, cùng cái này xuất hiện, nói muốn cậu chụp nhà Tư Hiên Dật gửi cho chị ấy.” Phương Linh nói xong, lập tức cầm lấy ly trà trên bàn uống một hơi. Mệt quá, cô nói một hơi, ngay cả nước miếng cũng không còn, không thể không bổ sung nước.

Nhà? Cô đã biết sẽ không có chuyện tốt mà!!!

“Tiểu Ái, cậu ăn cơm trưa chưa?”

“Chưa.” Đúng rồi, bây giờ đã sắp 12 giờ.

“Dù sao buổi chiều cũng không có tiết, không bằng chúng ta đi dạo phố, tiện thể ăn cơm trưa luôn, thế nào?”

“Nhưng tớ không có chìa khoá nhà, nếu trở về không có ai, tớ sẽ không vào được. Tớ lại không có số điện thoại của Tư Hiên Dật, không thể liên lạc với hắn “

“Vậy về trễ một chút, lúc đó có lẽ Tư Hiên Dật cũng có ở nhà”.

Hứa Thiên Ái cúi đầu suy nghĩ một chút, cũng được, ở đây cũng không có gì làm, không bằng ra ngoài đi bộ vài vòng thả lỏng một chút, “Được rồi!”.

Nói xong, cô đứng dậy lấy ví tiền bỏ vào túi áo, định ra cửa cùng Phương Linh.

“Cậu không mang điện thoại đi sao?” Phương Linh nhắc nhở.

“Không, hết pin rồi, nếu sạc thì lại tốn thời gian, mang theo cũng không để làm gì. Thôi, chúng ta đi thôi”

“Được! Đi...”

– %%%※%%% –

Trong phòng tối đen, cô đâu? Em gái béo đâu? Phòng nào cũng không thấy bóng dáng của cô, túi và di động lại đặt trên trên tủ đầu giường ở phòng khách. Nhưng người đâu?

Tư Hiên Dật ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã liếc mắt nhìn tạp chí tài chính, trong đầu không ngừng suy đoán về Hứa Thiên Ái, vết thương trên mặt cô còn chưa tốt, cô sẽ không về nhà, vậy cô đi đâu? Ở đâu?

Thêm Bình Luận