Chương 19

Từ Triết Phàm không mang theo nhiều quần áo mà chỉ có vài bộ mặc ở nông thôn với màu đã hơi cũ nên anh quyết định đi mua thêm vài bộ ở cửa hàng thời trang. Đầu những năm 1990 thì quần bó sát được các nữ sinh yêu thích trong khi quần jean và áo sơ mi hoa lại được các nam sinh ưa chuộng.

Theo trào lưu của Hồng Kông và Đài Loan lúc bấy giờ thì con trai ra đường thường ăn mặc sang chảnh hơn người khác, lúc đó cứ tưởng là mốt nhưng hiện tại lại trông khá côn đồ.

Từ Triết Phàm không chán ghét những chiếc quần jean màu xanh lam nên anh đã chọn một số chiếc tương đối đắt tiền với kiểu dáng đẹp rồi mua vài chiếc trong đó, anh cũng chọn vài mẫu áo sơ mi trắng và áo sơ mi ngắn tay màu xanh chất lượng tốt phù và hợp cho học sinh. Sau khi trả tiền, anh nhanh chóng gấp chúng lại rồi cho vào cặp sách một cách dễ dàng.

Thấy trời còn sớm nên Từ Triết Phàm lại ra chợ dạo một chút và lúc này chợ đã đông kín người, hầu như người dân trong thành phố đều đến đây mua đồ ăn.

Từ Triết Phàm đi lòng vòng một lúc lâu sau đó đi đến quầy hàng của một dì bán thịt và mua được vài cân sườn heo với giá hơn 20 tệ, dì bán sườn heo là một người rất hay nói nên Từ Triết Phàm đã ngập ngừng hỏi bà ấy xem thế nào để có thể thuê được gian hàng ở đây.

Dì bán thịt nhìn anh từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Cậu là sinh viên à? Muốn thuê gian hàng ở đây sao?”.

Từ Triết Phàm vội vàng nói: “Người họ hàng của tôi muốn bán trái cây ở đây nên tôi đi tìm hiểu giúp anh ấy.”. Xương sườn hơi thiếu cân nên dì bán thịt khéo léo thêm một ít thịt cho anh rồi nói: “Các quầy hàng trong thành phố rất đắt đỏ vì vậy không tốt bằng ở nông thôn nhưng cũng có thể kiếm được nhiều tiền nên chúng tôi không ngại bán bất cứ cái gì cả. Phí gian hàng của chúng tôi được tính theo năm và cậu có thể trả lên tới 2000 tệ một năm.”. Từ Triết Phàm suy nghĩ một chút và cảm thấy rằng lượng khách hiện tại rất cao nên việc phải trả hai nghìn tệ một năm cho một gian hàng cũng không đắt. Nhưng nếu muốn thuê nó thì phải thông qua khu công nghiệp và bộ phận công thương của chính phủ hoặc một cái gì đó mà anh lại không có CMND nên không hề dễ dàng để được thông qua.

Nếu nhờ bố mẹ hay chị gái làm hộ thì phải giải thích với họ nên sẽ rất phiền phức, hơn nữa anh còn đang là sinh viên nên chắc chắn họ sẽ không đồng ý cho anh kinh doanh.

Từ Triết Phàm biết con đường này không thể đi được nên được nên đổi ý hỏi: “Dì ơi, ở đây có gian hàng nào do người khác thuê nhưng vì lý do nào đấy mà không kinh doanh được nên muốn đổi cho người khác không?”.

Sau khi nghe xong điều này, dì bán thịt nói: “Có chứ, nhưng chúng rất đắt”.

Từ Triết Phàm hỏi: “Dì có thể giới thiệu cho tôi không?”.

Bà dì cân thịt xong rồi đóng gói và đưa cho Từ Triết Phàm: “Tôi có quen biết với một người bạn, gia đình anh ấy cũng có nhiều mối quan hệ nên có thể dễ dàng kiếm được một số gian hàng tốt cho người khác thuê nhưng giá chào bán lại rất đắt.”. Từ Triết Phàm hỏi thêm: “Vậy tiền thuê bao nhiêu một năm?”.

Dì bán thịt nói: “Vị trí tốt đều từ 3000 tệ trở lên.”.

Nếu có một quầy hàng tốt để kinh doanh thì anh có thể kiếm được ít nhất từ 30.000 tệ đến 40.000 tệ nếu bán ở đây trong một năm, vậy nên phí gian hàng trong mắt anh cũng không là gì cả. Vì vậy Từ Triết Phàm đã không suy nghĩ chần chừ lâu và nói: “Dì ơi, dì có thể giúp tôi biết về thông tin của người đó không? Tôi muốn thuê một gian hàng tốt ở đây, nếu chúng tôi có thể tìm được một gian hàng phù hợp thì chúng tôi nhất định sẽ không bạc đãi dì.”.

Dì bán thịt heo nghe xong thì vui vẻ nói: “Được thôi, chờ cậu quay về thương lượng với người nhà xong thì đến đây tìm tôi”.

Từ Triết Phàm về nhà với bốn cân sườn heo, vừa đi vừa suy nghĩ. Trong không gian của anh vẫn còn số tiền tiết kiệm hơn 10.000 tệ và sau khi thuê gian hàng sẽ lấy ra 3000 tệ, số còn lại sẽ gửi ngân hàng bởi vì lúc nào cũng nhét tiền mặt vào hồ lô thì không tiện cho lắm.

Chợ cách nhà anh rể không xa nên đi bộ chỉ mất khoảng mười phút, Từ Triết Phàm mua sườn heo cùng một ít rau củ về đều là có nguyên nhân. Sống ở thành phố có mấy ngày nhưng anh luôn cảm thấy ăn không đủ no, cũng không biết là vì người thành thị tiết kiệm hay là vì điều kiện nhà anh rể không tốt lắm. Bữa sáng chỉ có năm cái bánh bao nhỏ trên đĩa và mỗi người một cái là vừa đủ và có muốn ăn thêm thì cũng không được. Đĩa dưa chua nhỏ với dưa chua chỉ đọng ở đáy đĩa một chút là phần ăn cho năm người ăn. Mùi vị của nó không hư nhưng thật sự rất mặn. Một miếng dưa muối có thể đủ cho ba cái bánh bao. Sau đó mỗi người sẽ có một bát nước cơm và vì cơm rất ít nên cơ bản Từ Triết Phàm đã uống nó như nước. Từ Triết Phàm sau khi uống một bát nước cơm đã thấy bụng lưng lửng, anh nhìn sang chị dâu, anh rể, hai ông cụ và bà cụ thì thấy họ dường như đã quen với khẩu phần này khiến Từ Triết Phàm không nói nên lời, cho rằng bản thân là người ăn rất nhiều.

Mãi đến trước giờ học, chị gái lén đưa hai tệ để anh mua đồ ăn ở trường nên Từ Triết Phàm mới hiểu ra không phải mình ăn quá nhiều mà là gia đình này đang làm quá.

Có lẽ bởi vì bọn họ cảm thấy ở nhà có thêm một miệng ăn, sẽ tốn của họ không ít tiền cho nên mới tiết kiệm hết mức có thể. Con của mình ăn bao nhiêu cũng được, mẹ anh khi đến còn nói hai ngày nữa sẽ có người mang gạo và mì đến nhà, đến lúc đó thì nhà họ còn khổ như thế nào được nữa?

Mặc dù trong lòng Từ Triết Phàm có ý kiến nhưng không thể nói rõ ràng ra hết nhưng vì gia đình này có liên quan đến chị gái nên nói ra sẽ khiến chị anh khó xử.

Chuyện này không thể nói với Lưu Tú, với tính tình nóng nảy của bà thì khi biết bọn họ có lỗi với con trai, bà nhất định sẽ mắng đến tận cửa nhà bọn họ.

Sau khi cân nhắc nhiều lần, Từ Triết Phàm cảm thấy rằng nếu mối quan hệ trở nên căng thẳng thì sẽ không ai có thể giữ gìn lại mặt mũi của minh nên chuyện này chỉ có thể từ từ giải quyết, không ăn đủ no cũng không sao, chỉ cần mua thêm đồ ăn là được. Đến lúc đó bọn họ có đồ ăn nhưng lại không làm được sao?

Đó là lý do tại sao Từ Triết Phàm mua một ít xương sườn ở chợ hôm nay và mang về.

Sống trong nhà anh rể những ngày nay, Từ Triết Phàm thậm chí còn không thấy thịt vụn trong bữa ăn và chẳng những không có thịt vụn mà ông bà cụ còn dùng bánh bao chà chà đáy đĩa, chà tới chà lui đến nỗi đáy đĩa không cần rửa cũng đã sạch bóng.

Khi Từ Triết Phàm trở về thì chị gái Từ Hiểu Hồng cùng anh rể Trương Chấn Hải đều ở nhà,Từ Hiểu Hồng khá ngạc nhiên khi thấy em trai mình mua sườn và rau.

“Em trai, có chuyện gì vậy?”. Từ hiểu Hồng chỉ vào bọc xương sườn rồi hỏi.

Từ Triết Phàm trả lời: “Em vừa tan học nên đi ngang qua chợ mua ít. Tối nay chúng ta hãy nấu một ít sườn hầm khoai tây đi để mọi người cùng ăn đi.”.

Từ Hiểu Hồng hỏi thêm: “Chị hỏi em, tiền ở đâu ra mà em mua cái này?.”. Bao nhiêu đó xương sườn chắc hẳn là tốn không ít tiền đi? Nhưng em trai cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Từ Triết Phàm nói: “Chị yên tâm đi, em không có trộm cắp gì hết mà dùng tiền học bổng của mình mua nó. Hồi trung học không phải em thi đầu vào được điểm tối đa sao? Vậy nên nhà trường mới thưởng 1000 tệ.”.

Từ Hiểu Hồng nghi hoặc nói: “Tại sao mẹ lại yên tâm giao số tiền đó cho em và để em tiêu nó như vậy?”.

Trương Chấn Hải sau khi nghe xong đã cắt ngang rồi nói: “Hiểu Hồng, Tiểu Phàm cũng đã lỡ mua rồi nên em đừng mắng nó, với lại em đừng đứng yên ở đấy nữa.”. Trương Chấn Hải quay đầu lại nói với ba mẹ: “Ba mẹ, sao hai người không lại đây mang sườn heo đi nấu đi? Theo như Tiểu Phàm nói làm món sườn heo hầm khoai tây, đứa nhỏ này nhất định là thèm thịt rồi nên phải nấu một bữa thật ngon để nó ăn cho đã thèm.”.

Bà lão lập tức chạy lại với tốc độ chầm chậm: “Ồ, tới đây, màu thịt của miếng sườn lợn này rất đẹp và nó còn tươi đấy, ông ơi, mau nhanh chóng chặt xương thành từng miếng bằng rìu đi, nhớ chặt thành từng miếng nhỏ nhé vì lớn quá sẽ hao phí lửa.”.

Ông lão vội vàng chạy tớ, đem theo xương sườn rồi quay lại đi tìm cái rìu để chặt sườn.

Từ Hiểu Hồng nhìn chằm chằm Từ Triết Phàm bằng ánh mắt tức giận rồi sau đó đi thẳng vào phòng sau.

Buổi tối, bọn họ nấu một nồi sườn hầm khoai tây lớn với số lượng thịt sườn nhiều nhưng khoai tây lại ít, họ ăn đến nỗi cả nhà đều dính dầu mỡ đầy miệng. Chị gái của Từ Triết Phàm chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, còn anh thì sau khi ăn no cũng không ăn thêm. Trương Chấn Hải là người ăn nhiều nhất và xương trên bàn đều bị anh ta gặm hết, hai ông bà lão cũng háo hức nhét đầy thịt sườn vào bát của mình.

Một lúc sau nồi thịt hầm đã cạn đáy, ắt hẳn nhà này đã không ăn thịt trong một khoảng thời gian dài bởi nếu không thì họ sẽ không ăn tham như vậy.

Sau khi ăn xong, Từ Triết Phàm giúp mọi người lau dọn bàn. Từ Hiểu Hồng nhìn em trai mấy lần rồi do dự không nói, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.

***

Bạn cùng bàn của Từ Triết Phàm là Tống Tài, lúc đầu anh còn nghĩ cậu ấy rất quen rồi sau đó lại biết rằng cậu ấy thật ra là một học sinh ít nói, tuy ít nói nhưng lại thân với Từ Triết Phàm một cách đáng ngạc nhiên, nếu Tống Tài không biết gì thì sẽ hỏi Từ Triết Phàm và Từ Triết Phàm sẽ giải thích cặn kẽ cho cậu ấy. Sau khi quen nhau, hai người lại có rất nhiều điều để nói. Đôi lúc Từ Triết Phàm mang đồ ăn ngon đến phân phát cho Lưu Quyền và Lý Bách Nhiên thì sẽ luôn mang đến cho cậu ấy một phần. Tống Tài cảm thấy rất biết ơn anh nên mối quan hệ giữa họ lại ngày càng tốt hơn.

Gia cảnh Tống Tài không tốt lắm, cặp sách trên lưng cậu ấy đã rất cũ và không còn nhìn thấy màu nền, những chỗ rách vẫn được khâu lại bằng chỉ dày, hộp bút cũng là đồ cũ và tranh vẽ trên đó đã có nhiều lốm đốm không thể nhìn rõ.

Những bữa ăn Tống Tài thường ăn cũng quá đơn giản và không khác biệt gì nhiều so với những gì anh rể Từ Triết Phàm ăn. Bao gồm bánh bột ngô, dưa chua, cháo ngô. Hiện tại là thời đại nào rồi, ai còn ăn những thứ này?

Bữa trưa Từ Triết Phàm không lấy cơm nên mua bánh bao hoặc cơm ở quán ăn nhỏ bên cạnh trường học ăn bù, nếu mua đồ ăn có rau thịt thì sẽ chia cho Tống Tài một nửa.

Tống Tài có rất ít bạn cùng lớp để có thể nói chuyện thường xuyên. Từ Triết Phàm là bạn của cậu ấy nên tính là một người, Lưu Quyền cũng tính thêm được vào một người nữa. Tống Tài đôi khi cũng mượn một số vật dựng từ anh nhưng cậu ấy không bao giờ quay lại nói chuyện với Lý Bách Nhiên, thậm chí nhìn còn không dám nhìn cậu.

Một thời gian lâu sau thì Từ Triết Phàm cũng nhận thấy hình như cậu ấy rất sợ Lý Bách Nhiên và nguyên nhân cụ thể anh vẫn chưa biết rõ, tuy rằng Lý Bách Nhiên không phản ứng lại nhưng một số bạn học chơi thân với cậu vẫn thường chế nhạo Tống Tài, dường như giữa họ có một số việc bất bình…

Từ Triết Phàm nghe Lưu Quyền nói rằng Tống Tài và Lý Bách Nhiên đều là học sinh trung học nên học sinh trung học thì có thể có bao nhiêu bất bình, chỉ có thể là họ không thuận mắt với nhau thôi.

Kết quả là mấy ngày nay Từ Triết Phàm nhìn thấy trên tay và chân Tống Tài đều có vết bầm tím cùng sắc mặt không được tốt, có lúc Từ Triết Phàm sẽ cho cậu ấy một chút đồ ăn nhưng cậu ấy đều lắc đầu nói không.

Điều này thật sự có chút kỳ lạ và Từ Triết nhìn những vết bầm tím của cậu thì có cảm giác như bị người đánh, Từ Triết Phàm tuy có chút tò mò nhưng anh chỉ để trong lòng và vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh bởi vì anh sợ Tống Tài sẽ cảm thấy khó chịu nếu anh hỏi về việc đó..

Sau đó,Từ Triết Phàm đã vô tình nhìn thấy Tống Tài bị mấy nam sinh chặnlại sau nhà vệ sinh. Không biết cậu ấy đã nói gì mà một nam sinh cứ kéo đẩy cậu ấy..

Cách đó không xa lại có một nam sinh quay lưng về phía anh đang khoanh tay trước ngực, người này làm Từ Triết Phàm cảm thấy rất quen thuộc nên đã tiến lên vài bước xem thử.

Sau đó anh đã lập tức rất tức giận vì đó là Lý Bách Nhiên, người vẫn đang giữ chức lớp trưởng lại cư nhiên đứng nhìn Tống Tài bị người ta bắt nạt.