Chương 48: Trùm trường x Học sinh giỏi

“… Cậu mẹ nó còn muốn ngồi hai lần?”

Đường Chi Vọng cắn đầu lọc thuốc, cảm thấy mình và cô gái xấu xí này đúng là nghiệt duyên.

Ồ.

Nhưng mà thay thành cái kiểu tóc này, trông cũng không xấu như vậy nữa.

Tuy vẫn xấu, nhưng đã ổn hơn một chút.

Đường Chi Vọng nghĩ rằng chắc mình đã bị lần va chạm kia đâm đến choáng váng, nếu không sao lại chú ý tới nhan sắc của một cô gái có tăng lên hay không?

“Tôi không thích nghe những thứ thô tục.”

Trầm Niệm giật mí mắt, một chân chống xuống mặt đất, xoay tròn hướng cái ghế, ngồi đối diện thiếu niên.

“Ông đây quan tâm cậu có thích hay không à?” Đường Chi Vọng cười nhạo một tiếng.

“Hai lần.” Anh duỗi tay khoa tay múa chân một chút, sau đó cách một lớp không khí chỉ vào chóp mũi Trầm Niệm đυ.ng nhẹ vài cái: “Đừng tưởng rằng lão tử không đánh con gái.”

“Ồ?” Trầm Niệm run run thân mình: “Người ta sợ wá nha.”

Đây là do tối hôm qua xem ‘phim truyền hình’ thấy một câu thoại của nữ chính, Trầm Niệm cảm thấy dùng khá ổn khi thiếu đánh, liền nhớ kỹ.

“Cậu!”

Đây là khıêυ khí©h! Cái này tuyệt đối là khıêυ khí©h!

Đường Chi Vọng duỗi tay muốn bắt tay thiếu nữ lại, đưa tay đến giữa không trung lại nghĩ tới chuyện giống vậy của mấy ngày hôm trước, đột ngột xoay người để bắt lấy cánh tay của cô.

Trầm Niệm lại linh hoạt chuyển cổ tay, trong chớp mắt liền giữ lại lực đạo của anh, ngược lại tự mình bắt được tay Đường Chi Vọng.

Nhẹ nhàng một hơi.

“Để cậu ngồi lại nè.”

Trọng lượng trên đùi không tính là nhẹ, nhưng Trầm Niệm lại không cảm thấy có áp lực gì, ngược lại nâng bàn tay lên vỗ đầu tấc gần trong gang tấc: “Huề nhau, được chưa?”

Đối với Trầm Niệm là tu sĩ đã tu luyện hơn một ngàn năm, nam sinh mười mấy tuổi như vậy cảm giác đầu tiên chỉ là một đứa trẻ con. Cô còn chưa hoàn toàn nhập vào bên trong nhân vật của thế giới này, cho nên thái độ cũng giống y như dạy vãn bối trước kia trong môn phái, thuận lợi lưu loát, lại không biết cảnh này quái dị thế nào trong mắt người khác.

Một nữ sinh nhỏ nấm lùn 1 mét 5 mấy ngồi ở trên ghế xoay tròn, túm một nam sinh cao 1 mét 8 vào l*иg ngực mình để ngồi xuống, mặc váy dài chân ngắn nhỏ nâng cơ đùi thô to của nam sinh, mà nam sinh kia còn chưa ổn định, cũng ngồi xuống thật, chẳng qua sắc mặt xanh mét, mặt đầy vẻ không thể tin.

“Hình ảnh này… Thật đẹp.”

ALEX dùng một tay che mắt, lại từ giữa khe hở của ngón tay nhìn lén, còn nhịn không được lén cảm thán với đồng nghiệp bên cạnh.

“… Có thể là hôm nay đến một tấm áp phích chúng ta cũng không có.” Đồng nghiệp yên lặng xoay người, cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Nói giỡn.

Cậu chủ nhà họ Đường, trước nay chỉ biết đánh nhau ẩu đả đua xe, hôm nay lại bị cưỡng bách ‘ trao thân cho người ’???

Muốn chết.

Trầm Niệm cũng không biết nội tâm phong phú của nhóm người đứng xem diễn, cô bỗng nhiên nhớ tới, hình như người trước mặt chính là người nguyên chủ crush?

Đối mặt với đối tượng thầm mến nên tỏ tình thế nào?

Trầm Niệm không cần cái gì mà ‘online chờ, rất gấp’, không làm ra vẻ trực tiếp, nâng tay lên sờ.

Ồ. Sáu múi cơ bụng, trên eo không có thịt, mông còn rất khá, nơi đó thì sao…

“Cậu làm gì đấy!?”

Chỗ nào đó dưới thân bị ngón tay khẽ vuốt tạo ra cảm giác quái dị cuối cùng làm Đường Chi Vọng đang từ "ghế của mình nhưng con mẹ nó không thể hiểu được ngồi xuống trên người một đứa con gái" chuyện khϊếp sợ này còn chưa lấy lại tinh thần, lấy tay dùng sức đẩy lưng ghế, nhưng thật ra chỉ là để né tránh tay nhỏ kia, lại rơi thẳng xuống mặt đất.

Á —— thật mẹ nó đau.

Đường Chi Vọng nhất thời cũng không biết nên che phía trước hay là phía sau, khuôn mặt biến hóa đủ mọi màu sắc.

“Phì.”

Kiểm tra kết thúc, Trầm Niệm lười biếng thu tay, cong khóe miệng hài hước nói: “Xem ra cậu thật sự rất có duyên với sàn nhà.”

Nói xong cũng không đợi Đường Chi Vọng phản ứng hay trả lời, trực tiếp đứng lên đi ra phía cửa: “Ông chủ, tính tiền.”

Cho dù là tìm số mệnh trong thế giới này hay là hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, cô cũng không nóng nảy, bây giờ cô lại càng muốn đi hưởng thụ cái thế giới tốt đẹp hoàn toàn mới này hơn.

Nhưng mà người nào đó bị cô ném lại phía sau, lại hoàn toàn không có hứng thú hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.

Anh cầm lấy điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão Lương, tôi phải biết được tên của con nhóc trẻ trâu ngày đó đá ông đây.”

“Lập tức. Lập tức!”

Đường Chi Vọng: Rất tốt, cô gái à. Cô đã thành công khiến tôi chú ý.