Chương 20.1 : Nữ phụ " tiểu bạch thỏ "

Xe rất nhanh chạy đến một khu chung cư cao tầng.

Vạn Thịnh tuy rằng đối với việc cho nguyên chủ đi học vẫn luôn kiên trì, thế nhưng hắn vẫn rất nuông chiều cô, Vạn Sương muốn mua một căn nhà gần trường để tiện cho việc đi lại, Vạn Thịnh ngay lập tức đáp ứng với cô.

Bởi vì hắn cũng sợ không gian trường học này quá nhỏ, Vạn Sương sẽ cảm thấy không quen .

Sau khi lên lầu, Mạc Thanh đã ở trong nhà chờ.

Nhìn thấy hai người bước vào cửa, Mạc Thanh từ trên sô pha đứng lên, "Vạn tổng, Vạn tiểu thư."

Vạn Thịnh khẽ gật đầu, xem như đáp lại. Mà Vạn Sương lại giơ tay lên vẫy vẫy, trên mặt dào dạt ý cười .

Mạc Thanh cảm nhận được ý cười của Vạn Sương, trên mặt biểu tình ấm áp, đối với Vạn Sương nói: "Hàng tháng sẽ có dịch vụ đến để dọn dẹp nhà, cho nên tiểu thư có thể an tâm ở "

"Tủ lạnh sẽ được đưa đến các loại nguyên liệu nấu ăn định kỳ."

"Quần áo của tiểu thư cũng đã được mua mấy bộ đặt ở phòng giữ quần áo."

Vạn Sương đi theo bước chân của Mạc Thanh đến trước phòng giữ quần áo.

Mấy cái trang sức, lễ phục sang trọng, đắt tiền đều được nhét đầy cả căn phòng này.

"Anh...hai, đây là?"

Không khỏi quá khoa trương đi?

Chỉ là ngủ qua đêm, ăn bữa cơm rồi đến trường thôi mà, đâu phải là ở thường trú...

Vạn Thịnh bàn tay dang rộng xoa xoa đỉnh đầu Vạn Sương, phiền muộn nói: "Anh hai chuẩn bị đi nước ngoài công tác, vậy nên mới cho Mạc Thanh chuẩn bị nhiều một chút."

"Đi công tác?" Vạn Sương ngây ngốc.

"Ừm, có một số việc phải xử lý."

"Trong khoảng thời gian đi công tác này, anh sẽ cho dì Vương chuyển đến đây ở cùng em. Chờ sau khi anh trở về, sẽ đón dì Vương về lại."

"Không cần đâu anh, để dì Vương ở cùng bác quản gia đi ạ. Bác quản gia khẳng định là đang rất nhớ dì Vương." Vạn Sương vội vàng từ chối, nhìn quanh bốn phía, cảm khái nói: "Hơn nữa em muốn tự lập một chút."

"... Được." Vạn Thịnh trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn là đáp ứng yêu cầu của Vạn Sương.

Hai vợ chồng già đã tách nhau thời gian quá lâu rồi, vẫn nên cho hai người họ thời gian đoàn tụ thì hơn.

"Được rồi anh hai, anh mau cùng Mạc Thanh trở về công ty đi!" Vạn Sương thật sự không hiểu một cái tổng tài như Vạn Thịnh sao lại dành nhiều thời gian chăm lo cho cô như vậy, rảnh rỗi đến thế sao?

Kỳ thật không phải Vạn Thịnh rảnh rỗi, mà là buổi sáng khi nhận được cuộc gọi từ dì Vương nói rằng Vạn Sương cả đêm vẫn chưa về nhà.

Vạn Thịnh lập tức hủy cuộc họp giữa chừng, bảo Mạc Thanh đi điều tra tin tức của Vạn Sương.

Thời điểm hoảng loạn đó, Vạn Thịnh đã cho hủy luôn mấy cái hợp đồng của công ty khác. Chỉ sợ giờ phút này, mọi người sớm đã trong cơn giận dữ, ở trong lòng thầm mắng Vạn Thịnh.

"Được." Vạn Thịnh lại xoa xoa đỉnh đầu Vạn Sương, như cũ ôn nhu đáp lại.

"Anh hai đi đường cẩn thận."

Sau khi tiễn hai người đi, Vạn Sương nằm dài trên ghế sô pha.

Trên bàn trà đối diện với ghế sô pha là bữa sáng mà Mạc Thanh đã mang tới, Vạn Sương nhét từng chút một vào miệng.

Bộ dáng của cô giống như sống không còn gì để luyến tiếc, hệt cái máy không có cảm tính đang ăn cơm.

Mặt ngoài thì Vạn Sương làm ra bộ dáng không để bụng lời Thời Y nói, nhưng thật ra trong lòng cô cảm thấy rất đau.

Có lẽ là do tất cả những chuyện này, đều tới quá nhanh.

Từ lúc quen Thời Y cho đến khi thổ lộ, cũng chỉ là một tuần. Càng đừng nói hai người mới chỉ là bạn bè bình thường một tháng mà thôi.

Tình yêu như thức ăn nhanh.

Tự nhiên trong đầu Vạn Sương lại nghĩ ra cái danh từ này.

Có lẽ, cô nên suy nghĩ kĩ hơn.

Ánh mắt ảm đảm không một tia ánh sáng của Vạn Sương đột nhiên thổi qua một mạt sắc thái không rõ.

Cơm trong miệng cũng trở nên ngon hơn.

Nhanh chóng ăn xong, Vạn Sương dọn dẹp lại một chút, sau đó liền đến trường học.

"Tiểu Sương!"

Mới vừa vào cổng trường, một đạo thanh âm cực kỳ điềm mỹ* ở sau lưng vang lên.

*Điềm đạm, mỹ miều.

Quay đầu nhìn lại, một nữ sinh tựa như minh châu* xuất hiện ở trong mắt Vạn Sương, váy liền áo màu trắng trên người cô nàng trở nên ảm đạm thất sắc, chung quanh hết thảy cái gì cũng đều kém hơn so với cô ta.

*Minh châu: viên ngọc sáng.

Người này...

Vạn Sương cẩn thận nhớ lại ký ức của nguyên chủ.

Bước chân nữ sinh càng ngày càng đến gần, Vạn Sương cũng đã nhớ ra.

Liền ở lúc nữ sinh chuẩn bị ôm Vạn Sương một cái, chân Vạn Sương lui về phía sau một chút, né tránh.

"Tiểu Sương?"

"Ninh tiểu thư." Vạn Sương kêu lên, ngữ khí không hề thân mật.

Ninh Nhiên, nữ phụ trong tiểu thuyết.

Đúng vậy, nữ phụ.

Nguyên chủ chẳng qua là một cái nữ phụ của phụ lên sân khấu không đến mười phút, người này hiện tại mới chân chính là nữ phụ.

Dung mạo của Ninh Nhiên không thuộc loại dịu dàng giống như Thời Y, cũng không có vũ mị giống như Ôn Dao, mà là một nữ sinh ngây thơ thuần khiết.

Như tiểu thỏ trắng đáng yêu.

Thế nhưng lòng dạ của cô ta không có đơn giản như mặt ngoài như vậy.

Ninh Nhiên cùng nguyên chủ là bạn học cùng lớp, hai người quen biết nhau là vì Ninh Nhiên từ đâu mà biết được thân phận của Vạn Sương, cho nên mới cố ý tiếp cận nguyên chủ.

Mang theo mục đích , Ninh Nhiên rất nhanh đã kết bạn thành công với nguyên chủ, cùng nguyên chủ trở thành bằng hữu.

Nguyên bản mục đích của Ninh Nhiên là thông qua nguyên chủ mà làm quen với một ít đại gia, con nhà giàu khác.

Nhưng ở một lần cùng nguyên chủ đi dạo phố, Ninh Nhiên đã gặp được Cảnh Dật Kiệt.

Trúng tiếng sét ái tình.

Tuy rằng Cảnh Dật Kiệt đào hoa, nhưng cũng sẽ không làm loạn.