Chương 30

Vốn dĩ Vi Vân không hề biết gì về những tin đồn lung tung đó.

Mấy ngày trước bởi vì chuyện hứng tình mà y đã cải trang xuống núi, đến chợ ở ngoại môn mua xuân cung đồ và thoại bản sắc tình.

Tầm Tiên Phái có nội quy nghiêm ngặt, nhưng ngoại môn lại không bị hạn chế, có rất nhiều tu sĩ du hành từ Nam ra Bắc, tự nhiên cũng tụ tập rất nhiều tin đồn của tam giới.

Vi Vân hiếm khi bước vào một khu chợ như vậy chứ đừng nói đến việc tự do dạo chơi.

Y tìm kiếm sự mới lạ, đến mua sách ở một cửa hàng rồi lẻn vào các quán trà, rạp hát để uống trà và nghe kịch.

Thế là, y không chỉ ăn no uống no, học được hai tiểu khúc dân gian, mà còn nghe được rất nhiều lời đồn đãi.

Chủ đề được thảo luận nhiều nhất đương nhiên là việc y chọn đạo hữu để lập khế ước, trong đó có rất nhiều lời lẽ thô tục, y thực sự không chịu nổi, đang định đứng dậy rời đi thì đột nhiên nghe thấy một người khác trên bàn nói: “Không biết dạo gần đây có phải các Tôn chủ Ma Tôn đã hẹn trước với nhau hay không, nghe nói phía Ma tộc cũng sắp có hỉ sự.”

Y lập tức sửng sốt, lại ngồi xuống.

Mọi người ở đó đều thúc giục người vừa nói tiếp tục nói thêm.

Người đó đắc ý nói: “Chắc hẳn các vị cũng biết đệ nhất mỹ nhân của Ma tộc là ai rồi phải không?”

Advertisement

Có người nói: “Không cần phải nói, đương nhiên là Phi Yến Tiên Tử.”

Người đó nói tiếp: “Vậy thì chắc mọi người cũng biết Phi Diễm Tiên Tử có quan hệ không rõ ràng với ba vị Tôn chủ của Ma tộc mà phải không?”

Một người khác cười nhạo: “Năm chữ quan hệ không rõ ràng đúng là khách sáo.”

“Mặc dù ba Ma Tôn đều là khách quen, nhưng Phi Diễm Tiên Tử lại nhắm vào vị kia của Vấn Đạo Ma Vực hơn.”

Người đàn ông nhoài người lên bàn, thấp giọng nói tiếp: “Hỉ sự của hai người đó cũng gần nhau. Dạo này trong Vấn Đạo phủ tràn ngập niềm vui, cũng đang chuẩn bị thành hôn.”

Vi Vân nghe vậy, y như bị đả kích nặng nề, ngồi đó một lúc lâu mới thất hồn lạc phách rời đi.

Sau khi trở về núi, y liền hạ lệnh cho Liên Minh Tiên Môn, yêu cầu bọn họ tiến cử đạo lữ để y lựa chọn thành thân.

Vi Vân Tiên Tôn nhớ đến đây, nỗi chua xót ngày hôm đó vẫn còn hiện hữu trong lòng.

Mặc dù bây giờ xem ra việc chuẩn bị hôn lễ ở Vấn Đạo phủ không phải dành cho Phi Diễm Tiên Tử, nhưng y vẫn cảm thấy như có cục nghẹn trong cổ họng.

“Nghe đồn,” Y nói từng chữ một, “Trấm Diệm Ma Tôn là khách quen của Phi Diễm Tiên Tử.”

Trấm Diệm sửng sốt: “Cô ta là Ma sứ của Huyền Phong Ma Vực, có quan hệ gì với ta đâu?”

“Cô ta là Ma sứ của Huyền Phong Ma Vực thì thế nào, ngài không tiện đến Huyền Phong, chẳng lẽ cô ta không thể vào Vấn Đạo phủ sao?”

Ma Tôn nhức nhức cái đầu.

Hắn từ dưới đáy Ma tộc đi lên, một đường sát phạt, am hiểu đánh nhau, càng giỏi lập mưu tính kế, nhưng hắn lại chẳng thể hiểu được lòng của mỹ nhân.

Cũng không biết Vi Vân muốn nghe điều gì, hắn đành phải thành thật nói: “Không phải…cô ta có quan hệ tốt với Tô Quang Tôn chủ của Huyền Phong Ma Vực, ta không có việc gì đi trêu chọc cô ta làm gì, khiến Tô Quang Tôn chủ không vui hơn sao.”

“Không có lửa làm sao có khói, lời đồn thổi như vậy làm sao có thể lan truyền được?”

“Sao ta biết được… Có lẽ bình thường gặp mặt cô ta hay nói đùa vài câu nên bị người ta đồn bậy đồn bạ.”

Vi Vân cũng biết mình hơi cố tình gây sự.

Bình thường y sẽ không như thế bao giờ, nhưng lúc này y không thể kiềm chế được miệng mình: “Đùa như thế nào mà lại khiến người ta hiểu lầm như vậy?”

Trấm Diệm thở dài.

Vốn dĩ hắn muốn để sự việc trôi qua một cách nhẹ nhàng, nhưng không ngờ Vi Vân lại cắn miết không tha.

“Chỉ là ta… Không muốn làm em mất vui…

Tiên Tôn trong lòng lạnh lẽo: “Cho nên, quả nhiên ngài có dính líu với cô ta!”

Ma Tôn sợ hãi vội vàng giải thích: “Không có! Ta chỉ tình cờ gặp cô ta ở chợ Dao Quang một lần. Cô ta muốn làm thân với ta, đương nhiên ta đã từ chối, nhưng kể từ đó Tô Quang Tôn chủ liền có khúc mắc với ta. Có lẽ chuyện này bị người ta truyền ra ngoài, nhưng không hiểu sao tới Nhân giới lại bị đồn thành như thế?”

Trấm Diệm nghiêm túc nói: “Ta có thể lấy máu đầu tim ra thề.”

“Vậy thì không cần thiết.”

Xem ra là hắn nói thật.

Ma Tôn đang định thở phào một hơi thì lại nghe mỹ nhân trong ngực nói: “Phi Diễm Tiên Tử chủ động cầu hoan với ngài ngài không đồng ý, là bởi vì phía sau cô ta còn có Tô Quang Tôn chủ. Mà ta chỉ là một trong bốn trụ cột của Nhân tộc, lại lén lút… lén lút làm ra chuyện đó, nên ngài mới cảm thấy ta chắc chắn là một kẻ da^ʍ tiện, chỉ cần nắm được nhược điểm là có thể đùa giỡn tùy ý sao?

“Đương nhiên không phải!”

Ma Tôn phản bác theo bản năng, hắn sợ mỹ nhân trong lòng lại ụp nồi lên đầu mình, thế là hắn quyết định giải thích kỹ càng từ đầu đến cuối.

“Thật ra năm xưa khi Khúc Châu Tiên Tôn lẻn vào Vấn Đạo phủ, dùng ba đạo kiếm khí xin cho em một cuốn bí tịch hóa hình vô dụng, còn nói em tính tình ôn hòa, lo em tương lai không đối phó được những lão cáo già trong Liên Minh Tiên Môn, từ đó không hiểu vì sao ta lại để ý tới em. Sau này, lần đầu gặp em ở Tu Di Sơn…”

Trấm Diệm Ma Tôn dừng lại.

Hắn ở địa vị cao đã lâu, hiếm khi cùng người khác nói ra nội tâm thực sự của mình, bây giờ nói ra, hắn cảm thấy có chút xấu hổ, da mặt vốn dày dặn của hắn hơi đỏ lên.

Vi Vân bị hắn khơi dậy tò mò không nhịn được, thúc giục: “Rồi sao nữa?”

Ma Tôn bình tĩnh lại rồi tiếp tục nói: “Ta mới biết tại sao năm đó Khúc Châu Tiên Tôn lại lo lắng cho em như vậy. Khi đó ta đã nghĩ, chỉ cần em bằng lòng, ta sẽ tình nguyện lo cho em cả đời.”

Vi Vân được hắn dỗ dành, trong lòng có chút ngọt ngào, lại có chút ngượng ngùng, y không được tự nhiên nói: “Hồi đó sư tôn tốt với ta lắm, nói vừa là sư vừa là cha cũng không quá đáng. Nhưng lẽ nào… Ngài cũng muốn làm cha ta sao?”

Trấm Diệm bị y cố ý xuyên tạc lời nói tức đến bật cười, hắn nói: “Ta chỉ muốn em bị ta cᏂị©Ꮒ đến không chịu nổi phải cầu xin gọi ta là ba ba thôi. Lúc đó khi ta nhìn thấy em, ta chỉ thắc mắc tại sao trên đời này lại có một người mỗi tấc da thịt đều như sống trong trái tim ta, chạm vào một chút cũng sợ em vỡ tan. Trong lòng không khỏi lo lắng lỡ như em bị đám lão già Liên Minh Tiên Môn bắt nạt thì phải làm sao.”

Vi Vân không bị thuyết phục: “Nhưng lúc đó…Ngài không để ý đến ta.”

Ma Tôn cười khổ, dùng ngón tay chạm nhẹ vào gò má y: “Vi Vân Tiên Tôn đẹp nhất thiên hạ, e rằng người ngưỡng mộ ngài có thể lấp đầy núi Tầm Tiên. Nhưng có mấy ai dám tới trước mặt ngài đâu? Mọi người đều biết Tiên Tôn cao quý lạnh lùng, đều không dám tiến tới làm ngài chán ghét. Nhưng khi một mình thì…”

Hắn lờ đi những suy nghĩ không thể đem ra bàn luận, nói tiếp: “Huống hồ nếu đã biết không thể đến gần em mà còn tiếp cận em, chẳng phải sẽ gây thêm phiền toái sao? Nhưng mà trong lòng đã nhớ thương thì không còn như ban đầu nữa rồi. Ta cứ tưởng mình mấy trăm năm sau sẽ phải làm hòa thượng vì em nữa cơ.”