Chương 31: Canh Bạc Lớn

"Có chút gầy, ăn nhiều chút."

Tần Thiên kinh ngạc liếc nhìn Hạo Thiên Minh ngồi trước mặt một cái, cô không có nghe lầm chứ, cái người này là đang quan tâm cô đúng không?

"Lão Tam nói đúng, Tần Thiên thằng nhóc nhà cậu ăn nhiều vào. Nhìn sao mà gầy hơn cả Tiểu Trí rồi" Bạch Thất nhìn Tần Thiên nhẹ nhíu mày, có chút đau lòng nói.

Lâm Ca nháy mắt nhìn nhìn sau đó môi mấp máy nói: "Thiên Thiên, ăn nhiều một chút, cùng lắm tôi ăn ít đi một tí nhường cậu là được."

Mỗi người một câu nói thêm vào, sự quan tâm của họ thể hiện hết lên ánh mắt khuôn mặt.

Tần Thiên có chút cảm động, đã bao lâu rồi cô không có cảm giác được người khác quan tâm, coi như em út trong nhà mà đỗi đãi như vậy chứ. Vừa mới bước chân đến thế giới này cô đã phải chăm thêm một đứa em, sau mạt thế ập đến, lại tiếp tục đưa em trai theo bôn ba khắp nơi, chưa lúc nào cô thôi tự nhắc nhở mình phải kiên định và mạnh mẽ hơn nữa. May mắn, em trai cô cũng không có phụ sự kỳ vọng của cô, đã trưởng thành lên rất nhiều, mặc dù mới qua có một tháng mạt thế thôi. Nhưng chính cô cũng quên đi mình là một đứa con gái, cũng biết yếu đuối, cũng muốn có một điểm tựa ah.

Nhìn đến những người trước mắt này, Tần Thiên nghĩ, có lẽ mình có thể thử tin tưởng họ. Dù đây là một canh bạc lớn, nhưng cô nguyện ý đi thử một lần. Nhiều người sức lớn. Hai chị em cô cũng không thể song hành trên con đường trống vắng mãi được.

Chỉ mong bọn họ không khiến cô thất vọng, nếu không cô nhất định sẽ khiến họ trả giá thật đắt.

"Ừm" Tần Thiên nhẹ nhàng đáp xong liền vùi đầu vào bát cơm không ngẩng lên nữa. Khoé mắt cô đang ươn ướt rồi, cô không muốn họ trông thấy.

"Ăn từ từ, chậm thôi. Không ai tranh của cậu đâu" Tiếng nói trầm thấp dễ nghe như mật ngọt của Hạo Thiên Minh lại vang lên.

Cô không ngẩng đầu chỉ gật một cái.

Giải quyết xong xuôi bữa cơm, tất cả tính phân chia phòng ngủ. Tần Thiên nhất định muốn một mình một phòng, Mỹ Trúc là con gái nên cũng được nhường riêng một phòng. Còn lại Tần Trí, Hạo Thiên Minh và bọn Bạch Thất chia nhau phân vào hai phòng ở cuối.

Đang lúc mọi người tính đi ngủ thì lại nghe thấy tiếng súng ở phía xa vang lên. Tần Trí nhanh chân chạy đến phía cửa sổ nhìn ra ngoài xa.

"Có người đến, còn là không ít hơn chúng ta đâu"

Hạo Thiên Minh nghe vậy liền bước ra cửa, chạm mặt với Tần Thiên ở cửa phòng. Tần Thiên liếc mắt nói:

"Có hai chiếc xe đang tiến đến, họ vào đến đầu thôn rồi, chỉ chút nữa sẽ vào đến đây. Phía sau chỉ có mấy tang thi đeo bám thôi."

Sau đó dẫn đầu đi xuống dưới nhà. Bên dưới mọi người cũng đã tụ tập gần đủ, đang xôn xao hỏi han xem chuyện gì. Giải thích thêm một lượt nữa với họ, thì rất nhanh ngoài cửa đã truyền đến tiếng xe cộ, tiếng người kêu lớn và tiếng đập cửa:

"Mở cửa. Mở cửa? có người trong đó không mở cửa cho chúng tôi"

Sau đó là tiếng khóc kêu của trẻ con và tiếng mắng của người lớn.

Mỹ Trúc bước lên trước mở cửa. Thấy người mở cửa là một cô gái có vẻ yếu đuối, người bên ngoài không đợi cánh cửa mở hết liền xông vào trong, lớn lối nói.

"Mở nhanh cái tay lên. Thật lề mề. Không thấy ông đây..." Tiếng nói liền im bặt lại khi chứng kiến nhóm người ngồi bên trong.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Là tôi vội vàng quá nên thất lễ." Hắn ta liền lập tức thay đổi sắc mặt dữ tợn, ngông cuồng khi trước bằng một vẻ mặt nịnh nọt. Không phải sao. Người trong nhà này thế nào đông vậy, hơn nữa quần áo chỉnh tề sạch sẽ, lại mặc quân trang, trang bị súng ống, còn đầy đủ hơn đoàn của hắn nữa.

Mọi người trong phòng sắc mặt đều rất khó coi nhìn người mới xông từ ngoài vào kia, hơn nữa ồn ào bên ngoài còn chưa có chấm dứt. Bên này chưa có người lên tiếng, người bên ngoài đã không nhịn được mà kéo nhau vào tới.

"Lão Bố, ông làm gì mà lâu la thế, nhanh ra đây chuyển đồ và đưa người vào. Chúng ta cần nghỉ ngơi."

Lã Trạch thấy lão Bố xông vào rồi mà không thấy ra báo một tiếng, liền đi tới nói. Nhưng khi nhìn vào trong anh liền hiểu được chuyện gì xảy ra.

"Xin chào. Tôi là Lã Trạch. Chúng tôi là người đi ngang qua đây, thấy đêm tối, mà nơi đây lại an toàn, ít tang thi nên muốn nghỉ ngơi ở đây một đêm. Các anh là quân đội của chính phủ?" Lã Trạch khách khí lên tiếng nói.

Bạch Thất liếc Hạo Thiên Minh một cái, thấy anh không có ý tức đứng lên bắt chuyện liền nhìn qua người khác, thấy mọi người đều một vẻ không quan tâm, anh thở dài đứng dậy nói:

"Xin chào. Bạch Thất là tên tôi. Căn nhà này đã có người ở, anh thấy đấy, chúng tôi khá đông nên không còn chỗ. Phía bên kia còn mấy căn đều không có tang thi, rất an toàn, anh có thể bố trí người qua. Còn nữa. Chúng tôi không phải người trong quân đội của chính phủ." Bạch Thất một lượt nói hết, sau đó đưa tay ra hiệu tiễn khách.

Điều anh nói là thật. Bọn họ không nằm trong danh sách quân đội của chính phủ. Sau khi hoàn thành rất nhiều mật lệnh của chính phủ cấp cao, bọn anh đã không biết bao nhiêu lần trở thành vậy hy sinh của họ. May mắn, số bọn anh cao nên còn sống. Vốn dĩ đơn xin giải ngũ của họ đã được duyệt, chỉ đợi lão bát hoàn thành xong nhiệm vụ lần này liền rời đi sống một cuộc đời yên ổn. Nhưng không may mạt thế đến, vì tránh bạo loạn xảy đến, và muốn có một con đường sống cho nhân loại, nên bọn họ trải qua vất vả đưa những quan chức cấp cao kia ra khỏi nguy hiểm, thành lập nên trụ sở tạm thời, sau đó mới rời đi tìm lão bát hội họp. Nên vậy họ không phải người của chính phủ, bọn họ giờ là người tự do.

Lã Trạch nghe vậy cũng không phật lòng chỉ cười nói: "Được. Cám ơn các anh, chỗ chúng tối còn ít lương thực, nếu cần chúng tôi có thể chia sẻ cho các người"

Lã Trạch là người khôn khéo, mặc dù những người này không nhận mình là người của chính phủ, nhưng nhìn phong thái của họ ai cũng có thể nhìn ra là một đội ngũ rất mạnh. Có thể bắc lên quan hệ với họ một phần cũng tốt.

Bạch Thất lắc lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra bức ảnh có lão bát hỏi thăm xem Lã Trạch có từng thấy qua hay không. Nhận được câu trả lời không thấy của Lã Trạch xong, anh liền không nói thêm gì nữa. Lã Trạch cũng thức thời liền kéo lão Bố còn đang đứng tẩn ngần một bên chào tạm biệt rồi ra ngoài. Sau đó, bên ngoài liền vang lên một trận xôn xao ồn ào, đoàn xe của họ chuyển đến căn nhà bên cạnh.

Lại một đêm bình yên qua đi. Sáng sớm hôm sau, khi trời còn sương mù thì đoàn người Tần Thiên liền rời khỏi đây chạy thẳng đến phương bắc thành phố F.

Hôm qua họ đi đường vòng nên đã cách xa đoàn tang thi kia, hiện giờ thì cứ thẳng đường mà chạy. Họ muốn nhanh chóng tìm thấy người rồi rời đi, thành phố F này trong cảm nhận của họ, sắp tới sẽ không còn bình yên nữa rồi.