Chương 5.1: Dỗ cô ngủ

Sau khi Cố Vũ Duyên đi vào nhà, trên lầu, ba Lệ và mẹ Lệ đi xuống.

Ba Lệ nhìn chiếc vali, tâm liền hơi kinh ngạc một chút, sau đó nhìn về phía Lệ Sơ Sơ còn đang ở vên đường ngoài cửa lớn, trực tiếp mắng cô, “Lệ Sơ Sơ, con còn không đi vào cho ba?”

Vừa nhìn thấy ba Lệ, Lệ Sơ Sơ biết cứu tinh của mình tới rồi, cô trực tiếp khóc, “Ô ô ô… Ba ba…”

Còn chưa bắt đầu oán giận, Lệ Sơ Sơ đã nghe được một câu của ba Lệ, “Còn không mau cút vào đây cho ba?”

Trong lòng Lệ Sơ Sơ lập tức nảy lên một cỗ ủy khuất, cô run run chân, trực tiếp chậm rãi đi về phía trước.

Một đường đi vào sảnh, cô liền nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ kia của ba cô, rồi sau đó, ba Lệ bắt đầu mắng ra, “Khóc? Con bỏ nhà trốn đi, con còn khóc trước mặt ba?” Từ khi nhìn thấy chiếc vali, ba Lệ đã đoán được đây nhất định là chuyện tốt mà Lệ Sơ Sơ muốn chạy trốn làm ra.

“Con không có bỏ nhà trốn đi.” Lệ Sơ Sơ trực tiếp buột miệng thốt ra.

Lúc này mẹ Lệ từ trên lầu đi xuống.

Mẹ Lệ nhìn thấy trận thế này, tất nhiên đã hiểu ra một chút, nhanh chóng, bà cũng gia nhập phe của ba Lệ, bà trực tiếp trả lời thay ba Lệ, “Con cũng đã cầm hành lý đi ra ngoài, con không phải bỏ nhà trốn thì là cái gì?”

“Con… Con, con chính là không có bỏ nhà trốn đi.” Lệ Sơ Sơ nói xong, cô nhìn ba mẹ đứng về phía Cố Vũ Duyên, trong lòng càng thêm khổ sở.

Cô cư nhiên đã quên, từ sau khi biết thân thế của Cố Vũ Duyên, ba mẹ đều không giúp cô nói chuyện.

Cô trực tiếp đem ủy khuất trong lòng nói ra, “Vừa rồi Cố Vũ Duyên đã khi dễ con, hai người không giúp con, còn trách cứ con. Hai người không phải ba mẹ con. Ô ô ô…”

Trong lòng nghẹn một cục tức, Lệ Sơ Sơ nâng tay lên che đôi mắt đỏ hoe vì khóc lại, chạy thẳng lên trên lầu.

Mà người đàn ông vẫn luôn ở một bên xem toàn bộ, anh cầm hành lý lên đáp lại một câu với ba mẹ Lệ, “Cô ấy muốn bỏ trốn với người khác.”

“Cái gì? Bỏ trốn?” Mẹ Lệ trực tiếp chết lặng, càng không để ý câu nói vừa rồi của Lệ Sơ Sơ, cô bị Cố Vũ Duyên khi dễ.

Mẹ Lệ xin lỗi, “Việc này… Vũ Duyên, chúng ta cũng không nghĩ tới Sơ Sơ sẽ không hiểu chuyện như thế, chuyện này cháu ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng, con bé còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu…”

“Vâng.” Cố Vũ Duyên chỉ khẽ lên tiếng, sau đó nhẹ nhàng cầm hành lý lên, “Cháu đi lên lầu trước.”

“A… Ừm.” Mẹ Lệ biết từ trước đến nay Cố Vũ Duyên rất ít nói, trên cơ bản đều là một chữ hai chữ, ba cũng đã quen, nhưng hiện tại phát sinh chuyện này, bà không quên nói một câu công đạo với Cố Vũ Duyên, “Sơ Sơ tính tình không tốt, nếu cháu nhịn không được, động thủ đánh con bé bọn ta cũng sẽ không nhiều lời.”

Đây là điểm mấu chốt mà mẹ Lệ cho Cố Vũ Duyên, tuy bà nói là đánh, nhưng mắng mới là điểm mấu chốt chân chính của bà.

Sau khi ở chung với người của Lệ gia hơn mười năm, Cố Vũ Duyên sao lại không hiểu những này.

Anh một câu cũng không nói, trực tiếp rời đi.

Ba Lệ ở một bên rất bất đắc dĩ, chỉ có thể trừng liếc với mẹ Lệ một cái, “Đều do bà nuông chiều con. Nhìn xem hiện tại là cái tình huống gì, có người đàn ông nào chịu đựng nổi người phụ nữ của mình bỏ trốn cùng người khác. Đợi khi tôi thật sự nhìn thấy con gái bị đánh, ba cũng đừng có đau lòng.”

“Lời này của ông là có ý tứ? Nói giống như con gái không phải con gái của ông vậy. Con bé từ nhỏ đến lớn, ông cũng chưa từng đánh nó, tôi lại không xuống tay được, hiện tại con bé gây ra chuyện, ông lại đổ hết lỗi lầm cho tôi? Dù sao tôi thấy Sơ Sơ chính là thiếu đánh, con bé thật sự muốn bị đánh, vậy cũng là xứng đáng.”

“Ai? Sao bà có thể nói ra những lời như vậy…”