Chương 2.2: Thao cô 1

Đánh răng rất nhiều lần, Lệ Sơ Sơ vẫn cảm thấy rất ghê tởm.

Cô đang muốn tiếp tục đánh răng, Cố Vũ Duyên đi tới.

Cố Vũ Duyên cầm điện thoại tiến vào, anh đặt điện thoại vào bồn rửa bên cạnh, sau đó ấn xuống.

Đây là một bản ghi âm.

Người nói chuyện bên trong là Bạch Dĩ Kiêu.

Bạch Dĩ Kiêu nói: “Duyên gia, anh cứ yên tâm đi. Sơ Sơ khẳng định sẽ đến, khoản tiền lần này anh có thể đưa trước cho tôi được không? Anh cũng biết bây giờ tôi vô cùng cần tiền.”

Lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên, “Anh Dĩ Kiêu, anh nghr điện thoại xong chưa? Anh thật chậm nha. Em chờ rất lâu rồi đó.” Bạch Dĩ Kiêu thậm chí còn đáp lại cô ta, “Bảo bối, anh lập tức đến đây.”

Sau đó, Bạch Dĩ Kiêu và Cố Vũ Duyên nói gì đó, Lệ Sơ Sơ cũng không nghe lọt được.

Da đầu cô có chút tê dại, toàn bộ cơ thể đều cứng đờ. Trong mắt nổi lên những giọt nước mắt.

Cố Vũ Duyên lấy điện thoại lại, anh hỏi cô, “Em có chịu về nhà hay không?”

Lệ Sơ Sơ cố nén nước mắt, cô quay đầu lại đối diện với anh, “Không, khẳng định là hiểu lầm. Tôi không tin.”

Những lời này, hoàn toàn đốt cháy sự phẫn nộ trong lòng Cố Vũ Duyên, vốn dĩ, anh muốn cho cô cơ hội.

Nhưng hiện tại, rõ ràng, cơ hội này đã hoàn toàn bị cô đánh bay.

Cố Vũ Duyên đưa tay ra, trực tiếp ôm cô vào trong ngực.

Khi Lệ Sơ Sơ phản ứng lại, Cố Vũ Duyên đang cởϊ qυầи áo trên người cô.

Lúc này cô mới biết, Cố Vũ Duyên cư nhiên là có âm mưu.

“Anh cút ngay cho tôi, đừng chạm vào tôi.”

Lệ Sơ Sơ điên cuồng giãy giụa, nhưng thân thể sớm đã bị cố định, hoàn toàn không thể động đậy.

Cuối cùng, cô trần như nhộng bị người đàn ông ôm lên giường.

Thân hình cường tráng của người đàn ông bao phủ lấy người cô.

Cố Vũ Duyên hôn hôn khóe mắt cô, hôn lên những giọt nước mắt ở khóe mắt, anh mở miệng, “Sơ Sơ, đây là em ép tôi. Đừng phản kháng tôi, em, sớm hay muộn cũng là của tôi.”

Lúc này Lệ Sơ Sơ hoàn toàn sợ hãi, toàn thân lạnh buốt, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên hình ảnh trước đây.

Trước đây, mỗi khi Cố Vũ Duyên không nghe lời cô, chỉ cần cô tức giận, sẽ lập tức ra lệng cho anh. Dù có làm bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình.

Lúc này đây, Lệ Sơ Sơ hi vọng chiêu này còn dùng được, cô đè nén cảm xúc sợ hãi, “Anh buông tôi ra, để tôi đứng dậy. Bằng không tôi sẽ tức giận.”

Lời này của cô, chỉ đổi lấy một tiếng cười lạnh của người đàn ông, “A.”

Một tiếng cười lạnh này, trực tiếp đổi lấy Lệ Sơ Sơ khóc thút thít.

Cô sợ đến mức bật khóc.

Liên tục mấy ngày nay, tuy cô đã sớm phát hiện sự thay đổi của Cố Vũ Duyên, dường như anh không còn là tiểu tuỳ tùng luôn nghe lời cô trước kia, hiện tại anh trở nên thật đáng sợ, ít nhất đối với cô mà nói.

Lệ Sơ Sơ khóc thảm thiết, cho đến khi cái vật cứng rắn gì đó đỉnh lên bụng cô, tiếng khóc của cô lập tức im bặt lại, bắt đầu sợ hãi.

“Cái gì… Cái gì vậy?”

Cố Vũ Duyên vẫn đang xem cô biểu diễn, trên mặt anh không có nhiều biểu cảm, anh nhìn cô lớn lên từ nhỏ, mặc dù anh biết, giờ phút này cô thật sự sợ hãi, nhưng anh sẽ không giống như trước kia.

Anh muốn cô hiểu rõ, cho tới nay, tại sao anh lại luôn nghe lời cô.

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình có động lực edit truyện và hoàn thành truyện nha