Chương 2.1: Thao cô 1

Tuy có chút nghi hoặc, nhưng cô vẫn kéo hành lý đi về phía trước với nhịp tim đập nhanh hơn.

Đứng ở cửa phòng số 04, cả người Lệ Sơ Sơ kích động đến sắp té xỉu.

Từ nhỏ đến lớn, Bạch Dĩ Kiêu luôn cao lãnh, cho tới nay đều là đối tượng cô yêu thích, nhưng anh ta lại không có chút phản ứng nào.

Nhưng vào một tháng trước, Bạch Dĩ Kiêu lại đồng ý kết giao với cô, đến hôm qua, cô đề nghị với anh ta, mang cô đi. Anh ta thế nhưng thật sự nguyện ý đưa cô đi chạy trốn, điều này làm cô lập tức cảm giác mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Cô giơ tay, đang muốn gõ cửa.

Nhưng cửa đã bị người ở bên trong mở ra.

Lệ Sơ Sơ bỗng nhiên giật mình, phản ứng lại, cô nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ở bên trong, đôi mắt lập tức trợn tròn, đồng tử bỗng chốc co rụt lại.

“Sao lại là anh?” Lời nói vừa mới nói ra, cô đã bị kéo vào trong phòng.

Người đàn ông kéo hành lý bên cạnh cô vào trong phòng, sau đó chặn cô trên cửa.

Anh chống một tay lên, chặn cô ở trước người, “Thế nào? Nhìn thấy tôi nên rất thất vọng?”

“Thất vọng? Sao tôi lại thất vọng được?” Lệ Sơ Sơ rõ ràng đã bị chọc tức điên rồi, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Cố Vũ Duyên, tính tình của cô lập tức chỗi dậy, đến bây giờ, ngay cả tư thế ái muội này, cô cũng hoàn toàn không hay biết.

Bởi vì chiều cao, cô chỉ có thể nâng đầu đối diện với anh, trong mắt cô mang theo sự phẫn nộ, tiếp tục nói: “Cố Vũ Duyên, anh cũng thật lợi hại, trở thành chó săn của ba mẹ tôi khiến bọn họ rất thích anh. Dù sao, mặc kệ như thế nào, anh vĩnh viễn cũng chỉ là kẻ đi sau tôi…”

Mới nói được đến đây, Lệ Sơ Sơ đột nhiên nhận thấy, việc này không thích hợp, phẫn nộ trong mắt cô biến mất.

Giờ phút này, trong mắt cô nhiễm một tầng lo lắng cùng mê hoặc, cô hỏi anh, “Anh Dĩ Kiêu của tôi đâu? Những người khác đâu? Anh đã làm gì anh ấy rồi?”

Nhìn cô gái nhỏ trước mắt lo lắng cho người đàn ông khác như vậy, đáy lòng Cố Vũ Duyên tự nhiên vô cùng không thoải mái, khuôn mặt vốn đã lạnh băng của anh lập tức âm trầm thêm vài độ, “Em quan tâm anh ta đến vậy sao?”

Điều này, Lệ Sơ Sơ trực tiếp nóng nảy, “Những người khác đâu? Có phải anh lại đánh anh ấy hay không? Sao anh có thể làm như vậy?”

Trước đó, khi cô mới vừa kết giao với Bạch Dĩ Kiêu, cùng ngày Cố Vũ Duyên liền động thủ đánh Bạch Dĩ Kiêu, thực sự khiến cô sợ hãi không nhẹ, nghĩ đến lần đó, trong lòng Lệ Sơ Sơ bỗng thấy hoảng hốt.

Trong lúc không biết phải làm sao, người đàn ông trước mặt lạnh lùng nói một câu, “Anh ta cầm tiền, tất nhiên là cao hứng đi rồi.”

Cố tình, anh nhấn mạnh hai chữ『 cao hứng 』.

“Anh có ý gì?” Lệ Sơ Sơ không hiểu.

“Lúc trước anh ta kết giao với em chính là coi trọng tiền của Lệ gia, có phải em đã quên, những lần em cho anh ta tiền kia …”

Lời nói bị Lệ Sơ Sơ đánh gãy, “Anh gạt người. Anh ấy sao có thể vì tiền của nhà tôi, anh ấy không có khả năng. Anh chính là không quen nhìn tôi và anh ấy yêu đương.”

Đôi môi anh đào lúc đóng lúc mở của cô gái bị lấp kín, người đàn ông lấp kín môi cô sau đó là điên cuồng hút lấy.

Anh không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào trong khoang miệng cô, dùng đầu lưỡi chậm rãi liếʍ láp hút lấy từng chút một. Dây dưa với lưỡi mềm của cô, quấn quanh.

Nụ hôn này, trực tiếp hôn đến đầu óc Lệ Sơ Sơ hoàn toàn trống rỗng. Đến khi kết thúc, môi cô đã bị hôn tới sưng đỏ, hơi mở miệng ra, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí trong lành, lúc này cô vẫn hoàn toàn không tin được.

Khi bừng tỉnh, cô lập tức xấu hổ tức giận, “Cố Vũ Duyên, có phải anh điên rồi không? Cư nhiên dám hôn tôi?”

Người đàn ông không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn cô, đáy mắt rõ ràng nhiễm một tầng du͙© vọиɠ, như thể nụ hôn vừa rồi hoàn toàn không thỏa mãn được anh.

Lệ Sơ Sơ càng nghĩ càng ủy khuất, cô đơn giản nâng tay lên hung hăng lau miệng, sau đó, hơi đẩy Cố Vũ Duyên ra, chạy vào phòng tắm.