Chương 6.2: Đổ oan cho anh ta

Lệ Sơ Sơ tát anh ta một cái xong, hai hàng lông mày nhíu lại, lời nói tràn đầy sự khó chịu, “Anh kết giao với tôi, vậy mà lại có quan hệ với người phụ nữ khác? Anh rốt cuộc xem tôi là cái gì?”

Lệ Sơ Sơ vô cùng tức giận, lúc đầu cô còn muốn cho Bạch Dĩ Kiêu một cơ hội để giải thích, nhưng hiện tại, cô nhìn bộ dáng giả ngu này của Bạch Dĩ Kiêu, cô hoàn toàn không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào nữa.

Mà Bạch Dĩ Kiêu, anh ta giơ tay che mặt lại, trong lúc nhất thời hoàn toàn không phản ứng kịp, trong đầu ong ong rung động.

Cho đến khi nghe thấy lời nói của Lệ Sơ Sơ, sắc mặt anh ta rõ ràng trở nên vặn vẹo, anh ta nhìn về phía Lệ Sơ Sơ, “Em đang nói cái gì vậy? Anh hoàn toàn nghe không hiểu. Phụ nữ gì cơ?”

“Anh còn không thừa nhận? Cố Vũ Duyên đã đem đoạn ghi âm cho tôi nghe, khi anh nói chuyện với anh ta, có người phụ nữ khác còn nói đã chờ anh thật lâu, anh còn đáp lại cô ta.”

Lệ Sơ Sơ mới vừa nói xong, đầu óc Bạch Dĩ Kiêu nhanh chóng xoay chuyển, lúc này, anh ta mới hiểu được cái tát này của mình là như thế nào.

Anh ta bắt đầu giảo biện, “Sao có thể… Anh sao có thể có người phụ nữ khác được? Đây là do Cố Vũ Duyên thiết kế? Tối qua, Cố Vũ Duyên ngăn cản anh, sau đó anh ta cho người nhốt anh trong nhà, anh không thể ra ngoài được. Điện thoại của anh thậm chí còn bị người của anh ta lấy đi, anh không thể liên lạc được với em. Cho tới hôm nay, vừa đến trường anh đã vội vàng tới tìm em.”

Lời này làm Lệ Sơ Sơ ngẩn ra, Cố Vũ Duyên cố ý thiết kế?

Quả thực, ghi âm có thể làm giả.

Lần này, Lệ Sơ Sơ trực tiếp cảm thấy luống cuống, cô ậy mà chỉ dựa vào một đoạn ghi âm do kẻ lừa đảo Cố Vũ Duyên kia đưa mà buộc tội oan uổng cho Bạch Dĩ Kiêu.

Sự phẫn nộ trên mặt cô dần chuyển sang trắng bệch, nhưng miệng cô vẫn không thể thốt lên lời.

Mặc dù cô muốn xin lỗi Bạch Dĩ Kiêu, nhưng sự cao ngạo của cô khiến cô tuyệt không xin lỗi với người khác được.

Chính vào lúc cô không biết làm thế nào mới tốt, Bạch Dĩ Kiêu đánh vỡ sự xấu hổ này, lời nói của anh ta tràn ngập sự ôn nhu cùng quan tâm, “Sơ Sơ, tối qua em không sao chứ? Anh ta trực tiếp mang em trở về nhà sao? Em không bị ai mắng chứ?”

Chuyện thân thế của Cố Vũ Duyên, Bạch Dĩ Kiêu tất nhiên là từ trong miệng Lệ Sơ Sơ nghe được, anh ta cũng đem chuyện tối hôm qua trở thành Cố Vũ Duyên đơn thuần chỉ tới phá hư, mà anh ta còn có thể nhận được một khoản tiền, tất nhiên là sẽ báo cáo hành tung cho Cố Vũ Duyên trước.

Nghe thấy câu hỏi của Bạch Dĩ Kiêu, vẻ mặt Lệ Sơ Sơ trực tiếp đen xuống, cô có chút hoảng hốt, hai tay nắm chặt thành nắm tay nhỏ, ánh mắt né tránh Bạch Dĩ Kiêu, “Không… Không có.”

“Vậy là tốt rồi.”

Bạch Dĩ Kiêu vừa nói xong, chuông vào học vang lên.

Sau khi anh ta rời đi, Lệ Sơ Sơ ngồi trong phòng học lại bắt đầu thấy bất an.



Chuyện xảy ra vào buổi sáng trong phòng học làm Lệ Sơ Sơ không biết phải đối mặt với Bạch Dĩ Kiêu như thế nào, đến bây giờ cô chỉ muốn tìm Cố Vũ Duyên tính sổ.

Buổi chiều không có khóa học, Lệ Sơ Sơ ở trong nhà chờ Cố Vũ Duyên trở về.

Lúc đầu, Cố Vũ Duyên ngoại trừ chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cô thì không có bất kỳ công việc gì phải làm, nhưng từ khi anh được Cố gia tìm trở lại, anh thường phải chạy đến công ty của Cố gia.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~