Chương 6.1: Đổ oan cho anh ta

Hôm sau.

Lệ Sơ Sơ sáng sớm đã đến trường học.

Về chuyện ngày hôm qua, cô hoàn toàn muốn cho rằng đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Nhưng sáng sớm tinh mơ sau khi tỉnh lại, cảm giác cơ thể mang lại cho cô buộc cô phải chấp nhận sự thật tối hôm qua.

Sau khi xuống xe của quản gia trong nhà, Lệ Sơ Sơ trực tiếp đi vào trường học.

Cô là sinh viên năm hai, hôm nay có chút khác biệt so với trước đây.

Điểm không giống chính là, Cố Vũ Duyên không đưa cô tới trường.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, sắc mặt cô ljap tức có chút ửng hồng.

“Sơ Sơ, hôm nay hình như cậu tới đặc biệt sớm. Anh trai nhỏ kia đâu rồi?”

Đang thất thần suy nghĩ, Lệ Sơ Sơ liền nghe thấy lời này, người nói chuyện là Bạch Tiểu Điềm, là bạnn tốt nhất ở trường học của cô.

Nhìn thấy cô ấy, Lệ Sơ Sơ kìm nén cảm xúc đỏ mặt, cô biết người trong miệng Bạch Tiểu Điềm chính là Cố Vũ Duyên, cô khinh thường trả lời, “Hừ. Tớ làm sao biết được? Tớ không quan tâm tới chuyện của một con xuẩn cẩu.”

Nghe thấy Lệ Sơ Sơ nói như vậy, Bạch Tiểu Điềm chỉ có thể đồng tình, “Được rồi.”

Trở lại phòng học, tốp năm tốp ba bạn học chia thành các nhóm nhỏ, vừa thấy Lệ Sơ Sơ tới, mỗi người đều cau mày lại, sau đó không ít người bắt đầu nói nhỏ.

“Xem Lệ gia kìa, sắp vào học rồi mới đến, thật là đủ kiêu ngạo, ai không biết còn tưởng rằng trường học này là nhà cô xây lên.”

“Hôm nay còn tốt đó, ngày thường đều là tiết cuối cùng mới đến.”

“Ha ha! Cũng phải, học tập là đội sổ của toàn ban, cuộc sống bình thường còn không thể tự chăm sóc bản thân, một phế nhân như vậy có thể sống rất thọ, cũng đủ lợi hại.”

Trong lớp, rất nhiều người đều thấy khó chịu với Lệ Sơ Sơ, trước kia Lệ Sơ Sơ cũng không để ý tới mấy lời bàn tán của bọn họ, nhưng hôm nay, cô bỗng trở nên rất mẫn cảm, đối với những lời này, cô cảm thấy không thoải mái.

Dường như bởi vì Cố Vũ Duyên không đưa mình đi học, cũng có thể là chuyện của Bạch Dĩ Kiêu.

Cô trực tiếp túm lấy một nữ sinh trong lớp mà bình thường cô không thuận mắt, chỉ vào cô ta, “Cậu đang nói ai vậy? Có bản lĩnh thì nói lớn tiếng trước mặt tôi này! Ai không biết còn tưởng rằng cậu là muỗi, à không, cậu là ruồi bọ, chỉ biết kêu ong ong ong.”

Bạch Tiểu Điềm cũng giúp Lệ Sơ Sơ nói chuyện, “Mộ Thư Kỳ, tôi cảnh cáo cậu, đừng nói xấu sau lưng người khác. Nếu muốn nói cũng được thôi, cậu nên cân nhắc thực lực của Mộ gia các cậu đi rồi nói.”

Mộ Thư Kỳ sửng sốt nói không nên lời, sắc mặt cô ta càng đỏ lên, sau đó trực tiếp bụm mặt khóc lóc chạy đi.

Nhìn cô ta trực tiếp chạy đi, Lệ Sơ Sơ mắng chửi một câu, “Đồ ngốc.”

Ở trường học, từ trước đến nay cô đều ngang ngược như vậy, chính là xấu tính như thế, ngày thường càng không ai dám chọc cô.

Tiết học đầu tiên, Lệ Sơ Sơ ghé vào bàn học nửa ngủ nửa tỉnh, vừa tan học, cô chuẩn bị tiếp tục ngủ, nhưng không nghĩ tới, Bạch Dĩ Kiêu lại tới.

Bạch Dĩ Kiêu đứng ở cửa.

Khi Lệ Sơ Sơ nhìn qua, cô liền nhớ tới đoạn ghi âm kia, nghĩ tới những câu nói kia, trong lòng cô bỗng cảm thấy buồn nôn, cảm giác này so với chuyện cô bị Cố Vũ Duyên chạm vào còn khiến cô thấy ghê tởm hơn.

Hai người đối diện nhau, một lát sau, Bạch Dĩ Kiêu liền đi vào.

Anh ta trực tiếp đi tới bên cạnh Lệ Sơ Sơ, cúi người xuống, “Sơ Sơ, chuyện tối qua … Thực xin lỗi. Để anh ta tra được.”

Lệ Sơ Sơ không thích quanh co lòng vòng, càng không hiểu tâm cơ, cô mở miệng chính là, “Cho tôi một lời giải thích.”

“Cái, cái gì? Giải thích?” Bạch Dĩ Kiêu ngây ra một lúc, tuy anh ta tiết lộ hành tung cho Cố Vũ Duyên, nhưng anh ta không hề biết Cố Vũ Duyên sẽ ghi âm lại.

Lúc này anh ta mới phát giác Lệ Sơ Sơ có chút không thích hợp, nhất thời anh ta không kịp phản ứng lại, chỉ nhìn thấy Lệ Sơ Sơ đứng lên và tát vào mặt anh ta.

『 Bộp! 』 một cái tát, thanh âm cực vang, một cái tất hằn rõ vết năm ngón tay xuất hiện trên mặt Bạch Dĩ Kiêu.