Chương 15: Đau eo

Ngày hôm sau, Cố Tuấn Ngải ngoan ngoãn quay lại đi làm.

Trên người cậu tràn ngập mùi hương đánh dấu của Alpha, lúc làm việc trong văn phòng công sở, thiếu gia sôi nổi chủ động đứng cách 3 mét mới chịu nói chuyện, một là sợ mình có hành động gì thiếu tôn trọng, hai là sợ mình bị tin tức tố có tính xâm lược mạnh mẽ khác làm tổn thương.

Cố gia và Trịnh gia dường như là kiểu liên minh thao túng và chi phối lẫn nhau.

Trịnh gia chủ yếu làm về hạng mục xây dựng mặt đường, giải trí và những vật dụng hằng ngày.

Mà phương hướng chủ yếu của Cố gia là tiếp cận mục tiêu cung cấp 70% nhu cầu súng ống đạn dược cho liên minh.

Cố Tuấn Ngải mặc tây trang mang giày da, day dứt khó chịu chịu đựng đánh dấu hoàn toàn của Trịnh Phi Hàn đêm qua, cố gắng nhịn xuống xem như không có chuyện gì, tiến vào một khu thang máy bảo mật.

Thư ký nhỏ vội vã chạy theo sau cậu, kêu la thất thanh: “Thiếu gia, thiếu gia, thiết kế bản vẽ của máy bay đã được gửi tới, bộ phận nghiên cứu phát minh hỏi bao giờ anh có thời gian rảnh thì đến xem.”

Gương mặt Cố Tuấn Ngải vô cảm nói: “Báo cáo thực nghiệm cho tôi là được rồi, không cần đến xem.”

Trợ lý nhỏ nhảy nhót đuổi theo Cố Tuấn Ngải vào thang máy: “Thiếu gia, sắc mặt anh hình như không được tốt lắm? Tôi gọi người của trung tâm y tế đến khám một chuyến nhé.”

Cố Tuấn Ngải đứng nhắm mắt nghỉ ngơi trong thang máy: “Không cần.”

Thừa dịp không ai chú ý, Cố Tuấn Ngải lén lút xoa xoa eo của mình.

Sáng nay suýt chút xíu nữa là cậu không thể xuống giường được, tạm thời chỉ có thể gọi người ở bên trung tâm y tế đến giúp phục hồi cái eo của mình về được như cũ, thắt lưng chống đỡ vô cùng mệt mỏi, cố gắng lắm mới có thể giả vờ không có chuyện gì để đi từ cửa công ty bước vào bên trong thang máy.

Thư ký nhỏ ngoan ngoãn duỗi tay xoa eo giúp Cố Tuấn Ngải: “Thiếu gia, eo của anh làm sao thế? Đau hả?”

Tuy nhìn thư ký nhỏ trẻ tuổi mặt mày thanh tú nhưng lại là một Alpha chân chính.

Mùi tin tức tố của Alpha xa lạ tới gần khiến Cố Tuấn Ngải vừa bị đánh dấu nhịn không được giật mình một cái, cậu có chút bài xích, nhưng không dám làm thư ký nhỏ đau lòng.

Cậu đành phải yên lặng chịu đựng, mãi cho đến khi thang máy lên tới tầng 39, tin tức tố trong không gian eo hẹp mới tản ra, Cố Tuấn Ngải thở phào nhẹ nhõm.

Cậu thuần thục ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu xử lý đống công việc chất chồng trong khoảng thời gian này.

Thư ký nhỏ nói: “Thiếu gia, tuần trăng mật của anh thế nào?”

Cố Tuấn Ngải bị hỏi đến vấn đề đó, nhưng cũng coi như không có việc gì: “Cũng tốt.”

Thư ký nhỏ ngoan ngoãn bưng trà nóng tới, vẫn đứng yên trước bàn làm việc không chịu đi.

Một lát sau, Cố Tuấn Ngải mới nhận thấy được ánh mắt kỳ lạ kia vẫn luôn nhìn mình, vì thế cậu ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói: “Nhìn tôi làm gì?”

Thư ký nhỏ ấp a ấp úng: “Không… Không có gì, chỉ là… Chỉ là sắc mặt của thiếu gia không tốt lắm, trắng bệch luôn.”

Cố Tuấn Ngải buông bút xuống: “Muốn nói cái gì thì nói đi.”

Thư ký nhỏ hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: “Chúng tôi ai cũng nghe nói thiếu gia Trịnh gia bí mật nuôi tình nhân nhỏ ở tuần trăng mật… Thiếu gia, tôi… Tôi không dám đứng trước mặt anh nói hươu nói vượn. Nhưng sắc mặt của anh thật sự rất kém, một chút máu cũng không có, tôi… tôi sợ nếu như tôi không nói thì mới chính là hại anh.”