Chương 14: Nảy sinh tình cảm

Trịnh Phi Hàn quấn áo tắm dài đi ra, uống một lát canh, nói: “Ba cậu hôm nay tới đây để làm gì?”

Cố Tuấn Ngải nói: “Cũng không có gì, thời gian nghỉ kết hôn cũng lâu lắm rồi, muốn em ngày mai trở lại công ty đi làm.”

Trịnh Phi Hàn nhéo sau cổ Cố Tuấn Ngải, nhẹ nhàng vuốt ve, nói: “Cậu muốn mang theo một cơ thể toàn mùi hương dâʍ đãиɠ đi đến công ty làm việc à?”

Cố Tuấn Ngải lại bị trêu chọc đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Em ngày mai sẽ uống thuốc ức chế rồi đi làm.”

Trịnh Phi Hàn người này, vào lúc lạnh lùng thì liếc cậu một cái cũng thấy phiền, nhưng từ lúc khai trai, mỗi ngày đều chiếm lợi trên người cậu, thường xuyên trêu chọc cậu.

Cố Tuấn Ngải tay chân luống cuống.

Cậu với Trịnh Phi Hàn là cùng nhau lớn lên, cậu cho rằng mình là người hiểu biết Trịnh Phi Hàn nhất.

Nhưng sự thật chứng minh, khi đó Trịnh Phi Hàn thật sự chỉ xem cậu là bạn bè, bọn họ chưa từng lấy thân phận A cùng O ở chung với nhau.

Trịnh Phi Hàn càng ngày càng thích xem bộ dạng dịu dàng thuận theo ý hắn của Cố Tuấn Ngải.

Có lẽ là do hoocmon kết hợp sẽ tự nhiên sinh ra tình cảm, cũng có thể là bởi vì hắn đã xóa được khúc mắc, phát hiện Cố Tuấn Ngải là người mười phần xứng đáng để thích.

Trịnh Phi Hàn bắt đầu tham luyến thân thể của Cố Tuấn Ngải, trong chén canh hắn uống liền không có mùi vị gì nữa, trong khoang bụng tất cả đều là mùi hương O thanh đạm: “Cố Tuấn Ngải, ba của cậu cũng không phải là người dễ mắc lừa, nếu cậu không muốn bị ông ấy phát hiện, hai chúng ta tốt nhất là nên có chút nỗ lực.”

Tại nhà lớn Cố gia, sắc mặt Ngu Văn Hạo xanh mét nghe tiếng động truyền từ tai nghe đến.

Papa A của Cố Tuấn Ngải - Cố Uyên mặt đầy bất đắc dĩ gọt trái cây: “Em thế mà lại gắn máy nghe trộm ở trong nhà bọn nhỏ hả?”

Ngu Văn Hạo cười lạnh: “Học anh đó.”

Cố Uyên bị nghẹn nói không được, đành phải cẩn thận mà đút lão bà ăn trái cây: “Nào, mở miệng ra.”

Ngu Văn Hạo nói: “Tuấn Ngải quả nhiên là đang lừa em.”

Cố Uyên nói: “Nhưng mà em cũng không thể mỗi ngày đều nghe lén sinh hoạt của đôi vợ chồng nhỏ bọn chúng, nếu bị Tuấn Ngải biết, em đoán xem nó có bực hay không.”

Ngu Văn Hạo mặt không cảm xúc mà nói: “Em cảm thấy tiểu tử Trịnh gia kai không phải cái thứ gì tốt, anh đề phòng một chút.”

Cố Uyên nói: “Biết rồi biết rồi, nào, ăn miếng chuối đi.”

Trên tai nghe truyền đến âm thanh càng lúc càng lớn, Ngu Văn Hạo cuối cùng vẫn là không tiếp tục nghe lén nữa, mặt không cảm xúc nhai nuốt miếng chuối kia xuống."