Thời gian Cố Tuấn Ngải nghỉ kết hôn đã trôi qua quá lâu, trên dưới Cố gia bắt đầu có lời đồn không tốt truyền ra bên ngoài.
Phụ thân của Cố Tuấn Ngải - Ngu Văn Hạo là một O, mấy lần muốn nói chuyện với Cố Tuấn Ngải, lại phát hiện ID cá nhân của Cố Tuấn Ngải vẫn luôn ở trạng thái offline.
Vốn đang trong lúc sấm rền gió cuốn Ngu Văn Hạo lại phát hiện không tìm thấy con trai, dưới sự giận dữ dứt khoát đi tới nơi ở của Trịnh Phi Hàn cùng Cố Tuấn Ngải.
Mới vừa vào cửa, một hỗn hợp mùi hoocmon A cùng O ám muội nồng nặc liền xông vào mũi.
Sắc mặt Ngu Văn Hạo thay đổi, xanh mặt nói với người giúp việc A của mình: “Đều đi ra ngoài hết đi.”
Đuổi hết người giúp việc ra, Ngu Văn Hạo đóng cửa lại, đứng ở trong phòng khách nói: “Tuấn Ngải, con cùng Phi Hàn đang ở nhà đúng không?”
Một lát sau, từ trên cầu thang lầu hai mới chậm rãi lộ ra một cái đầu lộn xộn.
Cố Tuấn Ngải thấy Ngu Văn Hạo, sợ tới mức liền quay đầu chạy.
Ngu Văn Hạo xanh mặt: “Con đi xuống dưới cho ta.”
Cố Tuấn Ngải ở lầu hai hoảng sợ mà trả lời : “Ba, con thay quần áo chút!”
Ngu Văn Hạo ngồi ở trong phòng
khách kiên nhẫn đợi năm phút, Cố Tuấn Ngải mới ăn mặc chỉnh tề xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi từ lầu hai xuống, cẩn thận châm trà: “Ba, sao người lại đến đây?”
Ngu Văn Hạo mặt không cảm xúc hỏi: “Vì sao không nghe điện thoại? Con bị sao hả?”
Cố Tuấn Ngải chột dạ mà nói: “Con…… Con hơi mệt, nên lúc trước mới cắt đứt liên lạc. Nếu người có việc thì tìm Phi Hàn cũng được mà?”
Trên người con trai tỏa ra mùi hương ngọt ngào của O đã bị đánh dấu hoàn toàn, làm Ngu Văn Hạo mười phần không vui: “Trịnh Phi Hàn đâu?”
Cố Tuấn Ngải nhỏ giọng nói: “Anh ấy đi tới công ty rồi ạ.”
Ngu Văn Hạo cau mày, ông cảm thấy con trai luôn cẩn thận đoan trang, trong khoảng thời gian này thay đổi rất nhiều, lại không nói được rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Cố Tuấn Ngải bị ba nhìn đến cả người khó chịu: “Ba, con không sao, người đừng nhìn con như vậy nữa.”
Ngu Văn Hạo trầm mặc hồi lâu, chậm rãi hỏi: “Trịnh Phi Hàn đối với con không tốt à?”
Cố Tuấn Ngải vội vàng lắc đầu: “Không không không có!”
Ngu Văn Hạo tiếp tục nhìn nhất cử nhất động của con trai nhà mình, ý vị không rõ mà nói: “Tiểu tử Trịnh gia là ba nhìn lớn lên, tính tình công tử, luôn làm theo ý mình, sợ là sẽ không chăm sóc tốt cho con.”
Cố Tuấn Ngải biết tính tình của cha mình.
Ngu Văn Hạo là một O bá đạo, kiêu ngạo, cực kỳ bao che cho con, nếu bị Ngu Văn Hạo biết Trịnh Phi Hàn không muốn cùng cậu kết hôn, Ngu Văn Hạo nhất định sẽ một hai phải đem hai người bọn họ đến Cục Dân Chính ly hôn.
Cố Tuấn Ngải không muốn ly hôn, vì thế cậu vắt hết óc nghĩ cách chứng minh Trịnh Phi Hàn đối tốt với mình, suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được bằng chứng nào, đành phải bất chấp tất cả mà nói hươu nói vượn: “Ba, con mang thai rồi!”
Ngu Văn Hạo cứng lại rồi.
Cố Tuấn Ngải chột dạ mà nói: “Ba……”
Ngu Văn Hạo giật giật khóe miệng, không biết nên nói gì. Đành phải mặt không cảm xúc quăng xuống một đống văn kiện: “Nếu kỳ đánh dấu đã kết thúc, ngày mai bắt đầu trở lại công ty đi làm.”
Nói xong, Ngu Văn Hạo liền xoay người rời đi.
Cố Tuấn Ngải ôm kia đống văn kiện kia hối hận muốn đập đầu xuống đất.
Lần đầu tiên Trịnh Phi Hàn chạm vào cậu mới có một tuần, nào có thể nhanh như vậy.
Có thể với tính tình của Ngu Văn Hạo, không quá hai ngày sẽ túm câu đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.
Cậu phải nói cái cục diện rối rắm này với Trịnh Phi Hàn như thế nào đây?