Chương 11: Đánh dấu lần hai

Đánh dấu lần thứ hai tiêu hao hết toàn bộ thể lực của Cố Tuấn Ngải.

Cậu xụi lơ ở dưới thân chồng mình, nửa mơ nửa tỉnh, khàn khàn suy yếu nhỏ giọng nói: “Phi Hàn, em có phải đã đem đến phiền phức cho anh không……”

Trịnh Phi Hàn châm chọc mà cười cười, ngồi ở mép giường hút thuốc: “Cậu nói đi?”

Cố Tuấn Ngải mệt đến mức đầu cũng không nâng, cậu im lặng một hồi lâu, mới chậm rãi xoay người, nằm nghiêng nhìn về phía sống lưng dày rộng và vòng eo săn chắc của Trịnh Phi Hàn, cẩn thận ôm lấy, chậm rãi nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, em…… em sốt mơ hồ…… Không thấy thuốc ức chế ở trên tủ đầu giường…… Lần sau…… Lần sau sẽ không……”

Trịnh Phi Hàn mặt vô biểu tình hỏi: “Bây giờ không nóng à?”

Cố Tuấn Ngải sửng sốt trong chốc lát, không biết làm sao gật gật đầu: “Ừm……”

Trịnh Phi Hàn hít sâu một hơi, dập tàn thuốc, nói: “Cố Tuấn Ngải, cậu có phải hay không cố ý? Cố ý chạy trốn? Cố ý làm tôi lo lắng? Cố ý ở trước mặt tôi tiến vào kỳ động dục cấp hai? Cậu nghĩ muốn bị tôi làm lắm? Có phải không?”

Cố Tuấn Ngải uất ức giải thích: “Không phải…… Phi Hàn…… Em…… Em thật sự không có……”

Cậu làm sao có thể gài bẫy Trịnh Phi Hàn chứ?

Đó là người cậu thích cả đời, là ánh sáng của cậu, là mặt trời của cậu cơ mà…

Cậu thà dùng thuốc ức chế tự tra tấn chính mình, cũng không muốn ép Trịnh Phi Hàn làm điều mà hắn không muốn.

Trịnh Phi Hàn đốt điếu thuốc thứ hai lên.

Hắn biết, hắn đương nhiên biết rõ.

Nhiều năm như vậy, hắn luôn biết Cố Tuấn Ngải là kiểu người như thế nào.

Cố Tuấn Ngải chưa bao giờ sẽ chơi trò tâm cơ ở trên người hắn.

Nhưng khi hắn nhớ tới lúc chính mình như phát điên vọt vào Khu Màu Xám tìm được Cố Tuấn Ngải, lại cảm thấy cực kỳ tức giận.

Đều do Cố Tuấn Ngải chạy lung tung, thiếu chút nữa xảy ra chuyện.

Trịnh Phi Hàn hút xong điếu thuốc thứ hai, cố tình trước mặt Cố Tuấn Ngải gọi điện cho cấp dưới của mình: “Chuyện của thành Rắn Đỏ đã xử lý tốt chưa?”

Cấp dưới cung kính mà nói: “Thưa thiếu gia, đều xử lý xong rồi.”

Trịnh Phi Hàn hít sâu một hơi, nói: “Chào hỏi Cố gia một tiếng.”

Cấp dưới khuyên nhủ: “Thiếu gia, có lẽ chuyện này không nên nói cho Cố gia biết, có thể sẽ tổn hại tình cảm của hai nhà.”

Cố Tuấn Ngải cũng có chút lo lắng, dịu dàng ôm eo Trịnh Phi Hàn, nhỏ giọng nói: “Phi Hàn, là em sai rồi, anh không cần nói chuyện của em cho ba mẹ biết, bọn họ sẽ tức giận mất, em sợ bọn họ sẽ tổn thương thân thể.”

Trịnh Phi Hàn cũng không cưỡng ép, nói với cấp dưới: “Làm tốt việc của mình đi.”

Cắt đứt điện thoại, Trịnh Phi Hàn cũng hút hết điếu thuốc.

Hắn quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Cố Tuấn Ngải.

Hoocmon A cùng O nồng nặc, tràn ngập ở trong phòng ngủ, trên mặt Cố Tuấn Ngải đều là mồ hôi, tóc tai ướt dầm dề dính trên trán trắng nõn, nhìn lướt qua liền biết vừa bị làm đến hư.

Dù sao cũng đều đã làm đánh dấu lần thứ hai rồi, Trịnh Phi Hàn cũng lười phải khó chịu, hắn thuần thục đem Cố Tuấn Ngải trở mình đè dưới thân, ngậm lấy vành tai nóng bỏng của cậu, dùng sức mυ"ŧ vào hai cái.

Cố Tuấn Ngải cảm thấy xấu hổ mà kêu rên: “Ưm…… Ngứa……”

Trịnh Phi Hàn liếʍ cắn vành tai mềm mại của cậu, mơ hồ không rõ thấp giọng nói: “Cố Tuấn Ngải, cậu rất muốn bị tôi đánh dấu đúng không? Tốt lắm, tôi cho cậu toại nguyện, trước khi cậu mang thai, đừng nghĩ tới việc đi ra khỏi phòng ngủ.”