Chương 13: Trùng hợp gặp lại

Tin nhắn của Lục Dương vẫn luôn đơn giản như mọi khi, “Cuối tuần này rảnh không? Có muốn đi leo núi cùng tôi không?”

Trên gương mặt xinh đẹp của Trương Mẫn Nhi đột nhiên xuất hiện tia xoắn xuýt, vội vàng nhắn lại, “Đã có sắp xếp, cám ơn vì lời mời, xin lỗi.”

Dù sao cũng không thân quen với người này, vẫn là thôi vậy.

Tiếng người anh họ vang lên trong loa, "Alo, alo? Mẫn Nhi, mày còn ở đó không?"

Trở lại trang trò chuyện, "Ừ, đang nghe."

"Sao tự dưng im lặng vậy? Nhắn tin với ai à, quan trọng lắm không?"

Cô chột dạ nói dối, "Thì, chỉ là một tin nhắn lừa đảo, không cần để ý."

"À…" Anh họ không để ý nữa, "Mẹ gọi tao đi ăn cơm, tao cúp máy trước đây."

Trương Mẫn Nhi nói lời tạm biệt, đầu dây bên kia truyền đến tiếng ‘tút tút’ cúp máy, cô nhanh chóng tắt điện thoại, nhưng tâm trạng lại không bình tĩnh nổi.

Lục Dương đột nhiên gửi lời mời rủ cô đi leo núi, rốt cuộc hắn muốn cái gì đây?

Chẳng lẽ hắn thực sự coi cô là bạn bè nên mới gửi lời mời?

Trương Mẫn Nhi lắc đầu. Đối với loại người như Lục Dương, cô thật sự không có ham muốn tiếp xúc sâu hơn.



Cũng không phải nói hắn không tốt, chỉ là Trương Mẫn Nhi xem như hiểu được suy nghĩ của Lục Dương. Bởi từng giúp hắn vượt qua cơn hoạn nạn, từng giúp hắn dùng tay bắn ra, khó tránh khỏi cảm giác hiếu kỳ kỳ lạ. Thế nên, để hai bên sau này không cần phải lúng túng mỗi khi chạm mặt nhau, cô vẫn nên tránh hắn càng xa càng tốt.

Cuối tuần, Trương Mẫn Nhi lười biếng làm ổ ở nhà, nhìn vợt tennis được đặt ở đầu giường, khẽ nhíu mày. Cũng đã lâu lắm rồi cô không đi tập, vợt tennis đắt như vậy, để ở đây bám bụi thật phí phạm.

Cô nhìn đồng hồ được treo trên tường, nhảy mạnh từ trên giường xuống, quyết định đến sân tennis để gϊếŧ thời gian. Cô nhanh chóng thay quần áo rồi tút tát lại vẻ ngoài của mình, sau đó cầm vợt tennis lái xe đến khu tập luyện.

Lúc bước vào sân tennis cũng không có quá nhiều người, cô ở phòng thay đồ cởϊ áσ khoác rồi bỏ vào tủ, sau đó khóa tủ lại, từ trong túi lấy vợt tennis ra. Đang định ra ngoài, cửa phòng thay đồ cùng lúc bị đẩy ra, một người đàn ông với thân hình vạm vỡ bước vào.

Lục Dương?

Lục Dương mặc đồ thể thao năng động, áo polo dành cho dân chuyên, quần màu đen bao lấy bắp đùi gợi cảm, lộ ra hai cẳng chân dài khỏe mạnh. Ở giữa nổi lên một cục, rất to.

Lục Dương nhìn thấy cô, có chút kinh ngạc, "Là cô?"

Nguy hiểm thật.

Trương Mẫn Nhi nhìn thấy người này cũng kinh sợ không kém.

Sao lại đυ.ng phải hắn ở đây?

Không phải hẹn leo núi sao?

Lục Dương ho nhẹ, đặt câu hỏi, "Cô nói có việc bận không đi được, hóa ra là đến sân tennis chơi bóng."

Sắc mặt Trương Mẫn Nhi gượng gạo có chút mất tự nhiên, trên tay xách vợt tennis, hỏi vặn lại, "Lục thiếu không phải muốn đi leo núi sao? Đột nhiên lại đến sân tennis vậy?"



"Cô không đi, một mình tôi leo núi cũng chẳng có gì thú vị gì cả." Lục Dương khịt mũi, đưa tay kéo áo thể thao lau đi tầng mồ hôi ẩm ướt trên trán, "Nếu đã tình cờ gặp lại như vậy, có tiện cùng tôi đánh một ván không?"

Trương Mẫn Nhi cũng đang định đến sân tìm người cùng đánh bóng, lần tình cờ này cũng là hắn vừa vặn đến ghép đôi. Cô gật đầu đồng ý, "Được, vậy tôi đến chiếm sân chờ anh."

"Được, tôi vào trong thay áo một lát."

Trương Mẫn Nhi trực tiếp ra khỏi phòng thay đồ, đến sân bóng. Lúc này, người trong sân cũng không nhiều lắm, vì vậy rất dễ dàng cho cô chiếm được một sân không tệ. Khoảng 2-3 phút sau, cửa phòng thay đồ được đẩy ra, Lục Dương cầm vợt bước ra sân. Hắn đã thay áσ ɭóŧ màu đen ướt mồ hôi trước đó, đổi thành màu xám tro, khí thế toàn thân dường như cũng vì vậy nhu hòa đi vài phần. Khuôn mặt anh tuấn của hắn cùng đường viền góc cạnh cứng rắn kia, dưới ánh sáng chiếu rọi xuyên qua mái nhà thủy tinh, càng có sức quyến rũ nam tính.

Hắn lớn lên rất cao, vóc người tam giác vô cùng hoàn mỹ, đường viền cơ ngực được áσ ɭóŧ thể thao phác họa e là còn câu người hơn, đôi chân dài thẳng tắp quyến rũ, giữa đôi chân kia...…

"Bác sĩ Trương?" Lục Dương đưa tay quơ quơ trước mặt cô, "Sao lại đứng ngây ra vậy?"

Trương Mẫn Nhi từ trong suy nghĩ của mình tỉnh dậy, thấy Lục Dương ở trước mặt tò mò hỏi, sắc mặt cô hơi đỏ. Cô không nghĩ đến, hắn chính trang không thể khiến mình sinh ra ý nghĩ gì, vậy mà khi vận một thân đồ thể thao lại khiến cô sinh ra suy nghĩ xa vời không nên có.

"Qua đây, anh ra bóng trước nhé?" Trương Mẫn Nhi nói với người đối diện, thu lại suy nghĩ.

Một phát bóng từ lưới bên kia bay tới, Trương Mẫn Nhi định thần, vững vàng bắt đầu đánh. Một ván rồi hai ván liên tiếp, trên trán cô cũng dần túa ra mồ hôi lấm tấm.

Giữa hiệp thỉnh thoảng sẽ được nghỉ ngơi mấy phút, hai người cứ như vậy đánh tennis khoảng 1 tiếng, cô rốt cuộc chịu hết nổi, đề nghị, "Nghỉ một lát đi, muốn cùng tôi uống miếng nước không?"

Lục Dương lau mồ hôi, gật đầu, "Được."

Sau đó, hai người để vợt ở lại sân, cùng nhau đi đến quán giải khát gần đó.