Chương 12: Hắn có thực sự là gay không vậy?

"Vậy thì tốt!" Trương Mẫn Nhi lau miệng, "Lục thiếu đây là người sành sỏi, chắc hẳn trong lòng anh cũng không thích dây dưa với một xử nữ như tôi? Thôi thì cảm ơn anh vì đã mời tôi bữa cơm, tôi ăn xong rồi, xin phép đi trước." Dứt lời, cô cầm lấy đồ đạc của mình, gật đầu một cái cho phải phép, sau đó xoay người muốn đi.

Lục Dương ở đằng sau gọi lại, "Cô chờ chút."

Trương Mẫn Nhi quay đầu, vừa định nói chuyện, lại nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên.

“Cẩn thận!!”

Sau đó, Trương Mẫn Nhi xui xẻo bị một ly rượu hất lên người, cả một mảng áo sơ mi màu lam nhạt đã bị màu đỏ thẫm của rượu vang lan rộng thành một mảng tím ướt.

Hóa ra vì cô đột ngột đứng lên làm cậu phục vụ ở đằng sau đang bưng ly rượu cho khách trở tay không kịp, vô tình đυ.ng trúng người cô, sau đó là tai nạn không đáng có xảy ra.

Lục Dương nhìn chiếc áo bị dính bẩn của Trương Mẫn Nhi, mau chóng đứng lên cởϊ áσ khoác của mình rồi đưa cho cô, "Mặc của tôi đi."

Trương Mẫn Nhi không hiểu nhìn hắn, "Tại sao?”

"Áo cô bẩn rồi." Lục Dương có chút mất tự nhiên ho khan, "Tôi nghe nói xử nữ đều khá chú trọng sạch sẽ, tôi nghĩ..."

"Đừng dùng cụm từ ‘xử nữ’ nữa!" Trương Mẫn Nhi cau mày liếc hắn, "Bộ xử nữ thì không giống người bình thường hả? Chẳng có ai lại đánh đồng xử nữ này xử nữ nọ hết, vậy nên anh đừng nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi là sinh vật lạ nữa, nếu không tôi sẽ cảm thấy không thoải mái."

Thừa Hạo nghe vậy cũng có chút sửng sốt, hắn không biết phải làm sao, chỉ thành thật gật đầu hối lỗi, "Xin lỗi."

"Ừm, không sao." Trương Mẫn Nhi khoát tay, "Cơm nước cũng đã thưởng thức qua, xin phép tôi về trước.”

Trương Mẫn Nhi hướng Lục Dương gật đầu, sau đó ưỡn thẳng lưng rời khỏi nhà hàng đi đến bãi đỗ xe. Tầm mắt của hắn vẫn luôn dõi theo đối phương, cho đến khi cô phóng xe rời khỏi.



Hắn trước đây, mặc dù chỉ thích Trương Hiểu Minh nhưng vẫn luôn cho rằng bản thân là một dân chơi thứ thiệt. Hắn cũng không hề kỳ thị những người còn trinh, bởi việc đó phụ thuộc vào cách sống và suy nghĩ của mỗi người, hắn tôn trọng điều đó. Chỉ là, qua cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn nhận ra những hiểu biết của hắn về phụ nữ lại cực kỳ hạn hẹp.

Trương Mẫn Nhi cho hắn một cái nhìn mới về quan điểm sống, cô chú trọng bề ngoài, rất gọn gàng, sạch sẽ nhưng không phô trương.

Nhìn cách nói chuyện cùng cử chỉ đầy tinh tế của đối phương, khiến hắn mường tượng ra cô đã được lớn lên trong một gia đình gia giáo và tôn trọng lễ tiết như thế nào.

Nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy, dù không quen không biết nhưng cô vẫn chấp nhận mạo hiểm để cứu hắn thoát khỏi người phụ nữ mưu mô, xảo quyệt kia. Ngay tại khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên hiểu dù cô có là xử nữ hay không, căn bản không quan trọng.

Khuôn mặt Trương Mẫn Nhi thanh tú, làn da lại trắng nõn. Thân hình không đủ nóng bỏng như những người phụ nữ hắn từng quen, nhưng lại nhỏ nhắn xinh xắn đủ ôm trọn một vòng tay, trái lại cô rất can đảm, cũng đủ hào hiệp. Hóa ra, không phải ai cũng có thể dùng mặt mà bắt hình dong được.

Lục Dương đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, không ngờ hôm nay hắn lại được tiếp thu kiến thức mới. Từ túi quần lấy ra điện thoại, hắn đăng nhập vào mạng xã hội, nhìn tài khoản của Trương Mẫn Nhi chìm ở dưới danh sách bạn bè.

Đột nhiên, hắn sinh ra chút hiếu kỳ.

Trương Mẫn Nhi lái xe đến trung tâm thương mại đi dạo một vòng, rồi đến siêu thị mua mì tôm, sau đó chất đầy lên cốp xe trở về nhà.

Trời trở tối rất nhanh, không bao lâu màn đêm cũng dần buông xuống, cô ngồi ở phòng khách, nhắm mắt an tĩnh trong chốc lát.

Bầu không khí yên ắng chưa được bao lâu, điện thoại được đặt trên bàn đột nhiên vang lên tiếng chuông chói tai, thoáng chốc xé rách sự yên lặng bao trùm nãy giờ trong căn phòng. Cô duỗi cánh tay, nhe răng trợn mắt với lấy điện thoại, nhìn màn hình đang hiển thị tên người gọi, ha, ông anh họ quý giá lại có việc gì gọi cho cô đây.

Cô miễn cưỡng bắt máy, đề phòng nhích tai cách xa loa một mét, "Alo?"

"Trương Mẫn Nhi! Con nhỏ thúi tha này!” Âm thanh chua loét, chói tai của ông anh họ từ trong điện thoại truyền đến.

Cô đợi âm thanh hùng hùng hổ hổ của người bên kia nhỏ đi, mới áp di động lại vào tai, "Thỏa mãn chưa?"



"Chưa đâu." Anh họ tức tối hỏi vặn lại, "Mày đừng tưởng tao không biết, hôm nay có phải mày đi ăn cùng Lục thiếu không?"

"Đúng!" Trương Mẫn Nhi không định giấu, dù sao cô cũng không làm chuyện xấu, không nhất thiết phải giấu diếm làm gì cho mệt, dứt khoát thoải mái thừa nhận, "Lục thiếu của anh vốn dĩ nợ em một ân tình, anh ta kiên trì mời em phải đi ăn bữa cơm này cho bằng được. Em cũng không còn cách nào khác!"

"Nè, đồ lươn lẹo nhà mày…" Anh họ nghe tin hai người đã cùng nhau đi ăn một bữa cơm, trong lòng cảm thấy chua loét, khẩu khí hùng hổ dọa người, "Anh ấy là người tao nhắm tới, tao gửi lời mời kết bạn còn bị từ chối. Còn mày thì sao? Sao mày lại được ảnh chấp nhận?"

Trương Mẫn Nhi ở đầu dây bên này nhún vai, "Sao em biết được? Anh phải hỏi anh ta chứ?”

"Con nhỏ đáng ghét!" Anh họ tức giận bất bình, "Bị mày cướp đàn ông, tao không vui."

Anh họ cũng không thật sự tức giận, chỉ là có chút ngạc nhiên, chẳng phải Lục thiếu nổi tiếng đơn phương si tình với một người đàn ông đã có chồng sao? Thế mà hắn lại chấp nhận kết bạn với em họ anh, còn mời cô đi ăn cơm nữa chớ!!

Hắn có thực sự là gay không vậy??

"Anh thôi đi." Trương Mẫn Nhi đứng dậy đi tới phòng bếp, một tay rửa rau, một tay cầm điện thoại trả lời, "Em không ưa Lục Dương, ý em là, hai bọn em chỉ ra ngoài ăn cơm, đơn thuần mời em bữa cơm để đáp trả ân tình mà thôi. Em khẳng định sau này anh ta không liên lạc với em nữa đâu, em thề.”

Những lời này vừa nói xong, điện thoại bỗng rung lên một cái, cô nói với anh họ, "Anh chờ chút, có người gửi tin nhắn cho em."

Vừa nói xong, Trương Mẫn Nhi từ trang trò chuyện lui ra ấn vào mục tin nhắn.

Là tin nhắn của Lục Dương.

Trương Mẫn Nhi cảm thấy trong không khí như có một bàn tay khổng lồ, vả vào mặt cô hai cái tát đau điếng.

Thật mất mặt!