Editor: Melbournje
"Hơn nửa đêm mà còn ăn lẩu, đây là xu hướng gì mới sao? Lần trước chúng ta cũng đi ăn lẩu đúng không."
Từ Thiến Diệp quay đầu nhìn xung quanh chật kín tiệm, khó có thể lý giải vì sao đêm hôm khuya khoắt mà lại còn có nhiều người tới cắm rễ ở đây đến vậy.
"Đúng vậy, Từ nữ sĩ, về sau đừng phơi mình mãi ở mỗi hộp đêm thôi nữa." Trần Trừng cười nói.
Bốn người đi vào tiệm lẩu, xuyên qua một luồng hơi nóng bốc lên từ nồi, chen chúc qua bàn ghế, cũng có rất nhiều ánh mắt hướng tới phía của bọn họ.
Đại khái là trừ Hạ béo ra thì ba người còn lại đều lớn lên cực kỳ xuất sắc, đặc biệt là Từ Thiến Diệp trông còn rất giàu có, nhưng dù nhìn thế nào cũng thấy không quen mắt, vì thế mọi người chỉ chụm đầu vào nói vài câu về vẻ bề ngoài của bọn họ.
Bốn người đi theo người phục vụ đến chỗ ngồi bên cửa sổ.
Trần Trừng và Từ Thiến Diệp ngồi chung, Lạc Hữu Tiềm thì ngồi ở đối diện Trần Trừng.
"Mọi người uống gì?" Hạ Minh cầm thực đơn hỏi.
"Bia đi." Từ Thiến Diệp chọc chọc đũa, lại nghĩ tới cái gì đó, "Trừng nhi, ngày mai cậu còn phải bay đúng không."
"Ừm, vậy tớ uống nước chanh thôi, đi quay mà say khướt cũng không tốt." Ngày mai chính là đợt quay tiếp theo của show thực tế.
Dưới bàn, Trần Trừng nhẹ nhàng đá chân Lạc Hữu Tiềm, hỏi: "Em có thể uống rượu không?"
"Có thể, đánh boxing cũng không yêu cầu kiêng rượu bia, đừng uống nhiều là được." Lạc Hữu Tiềm nói.
Hạ Minh gọi đồ ăn mà mình và Lạc Hữu Tiềm yêu thích xong, đưa cho Từ Thiến Diệp gọi thêm, cô ấy lại gọi mấy món, hỏi Trần Trừng: "Trừng nhi, cậu muốn ăn gì không?"
Trần Trừng uống một ngụm nước chanh, liếc mắt nhìn thực đơn, tùy ý nói: "Cũng không còn gì để gọi lắm."
Rất nhanh mấy đĩa thức ăn đủ màu sắc đã được dọn lên bàn, Hạ Minh khui bia, rót vào cốc của Lạc Hữu Tiềm và Từ Thiến Diệp, bọt bia mạnh mẽ sôi sục mà tràn cả ra mặt bàn.
(1) Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị.
________ (1) Có nghĩa là bữa tiệc cũng đã gần tới hồi kết. (Nguồn: Google)
________
"Cụng ly!"
Mọi người giơ cốc lên, cụng ở giữa không trung, sức lực quá lớn, không ít cồn rơi xuống phía dưới, lăn vào trong nồi lẩu.
"Chúc Lạc gia sớm lấy được huy chương của Quyền Vương! Chúc Trần nãi nãi có thể lập tức hot lên, vai diễn đến tay liên tục! Còn cả chị Thiến Diệp nữa ——" Hạ Minh tạm dừng một lát, cười kêu, "Chúc bạn trai của chị Thiến Diệp tuyệt đối đừng bị trọc đầu!"
Từ Thiến Diệp thiếu chút nữa bị sặc, cười đến nỗi phải che bụng, sau đó lại chạm vào cậu ta một chút: "Còn cậu thì sao, còn cậu thì sao."
Hạ Minh ngửa đầu chuốc bia vào bụng, đặt cốc lên mặt bàn: "Chúc em thi đại học xong sẽ không bị đánh quá đau."
Trần Trừng cười nói: "Đây là ước mơ của cậu hả."
"Em không giống mọi người." Hạ Minh lau mặt, "Lớn lên đến bây giờ, một mơ ước cũng không có, học cũng ngu, hoàn toàn không biết về sau có khả năng làm gì."
Lạc Hữu Tiềm nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, nói: "Tửu lượng mày kiểu gì đấy, mới đây đã say rồi sao?"
Hạ Minh không để ý tới anh, tiếp tục nói: "Chị Trần Trừng, lần đầu tiên em gặp chị, em liền cảm thấy chị không giống những người khác, cho dù chị có ngồi yên lặng em cũng cảm thấy chị rất quyết đoán như một con báo vậy."
Xem như cậu ta thật sự có chút say, nói chuyện còn líu lưỡi.
Trần Trừng và Lạc Hữu Tiềm liếc nhau, nói thật lòng với Hạ Minh: "...... Tôi đây thay mặt con báo cảm ơn cậu."
Hạ Minh dõng dạc hùng hồn nhưng lại không nhận lại được sự nhiệt tình từ phía Trần Trừng, vì thế cậu ta tiếp tục chiến đấu ở chiến trường với Từ Thiến Diệp: "Chị Thiến Diệp, chị cũng là diễn viên sao?"
"À không, tôi học diễn xuất vì thấy thú vị thôi." Từ Thiến Diệp nói.
"Vậy về sau chị muốn làm gì?" Hạ Minh dựa vào lưng ghế, sờ sờ cái bụng tròn vo của mình.
Từ Thiến Diệp uống một ngụm rượu: "Tôi sao, muốn làm một nữ ma đầu gây hoạ cho nhân gian."
Hạ Minh hoàn toàn không còn gì để nói.
Trên đời này, làm gì có ước mơ nào thuần tuý như vậy chứ.
Có những ước mơ từ thuở nhỏ cứ thế trôi qua rồi dần dần bị mai một, sau này nghĩ lại cũng không nhớ nổi, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu, tôi chẳng có mơ ước gì cả.
Có những ước mơ còn bị bóp chết ngay từ khi ở trong nôi, và còn có cả một số ít những ước mơ biến bị thành lợi ích thực dụng mà theo đuổi.
Có những ước mơ khi mà bản thân muốn thực hiện được thì phải tốn cả mồ hôi và máu, thậm chí tự tôn cũng mang đi làm tế phẩm.
Có những ước mơ thì lại bị quăng ngã xuống đất, nhưng sau đó vẫn được nhặt lên và nâng niu thật cẩn thận, cứ thế mà để trong lòng.
Ở trần thế náo nhiệt này, muốn bước tiếp thì bạn chỉ cần cúi đầu nhìn đường.
Nhưng đối với những ước mơ rực sắc cầu vồng ấy, bạn lại phải cần dùng chính đôi chân của mình để có thể chạm được tới.
Hạ Minh uống say xong, cũng không biết lôi đâu ra nhiều cảm xúc như vậy mà cứ lải nhải mãi không yên, đến cuối cùng giọng nói liền nghẹn ngào.
Ngay cả Lạc Hữu Tiềm cũng ngẩn người, đúng thật là anh chưa từng thấy qua Hạ Minh to con lại có lúc đa sầu đa cảm như vậy.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, không ai nghe máy.
Lạc Hữu Tiềm dùng khuỷu tay đẩy Hạ Minh một chút: "Hạ béo —— điện thoại."
"Hở? À, ừ."
Cậu ta lau mặt thật mạnh, sau đó nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại —— nữ vương đại nhân.
Cậu ta tỉnh táo ngay lập tức, giơ ngón trỏ tới bên miệng mà "suỵt" một tiếng, sau đó nhanh chóng nghe máy, giọng nói liền trở nên mềm mại hơn.
"Alo, bảo bối hả, em còn chưa ngủ sao?" Hạ Minh nói với điện thoại.
Mọi người: "......"
Hạ Minh chỉ lo cho chính mình: "Không, anh với đám Lạc gia đang ở bên ngoài đây...... Được được được anh biết rồi, em mau ngủ đi, ngày mai không phải còn có lớp học thêm sao...... Học xong anh tới đón em nhé?"
Ngay sau đó là một chuỗi những lời quan tâm như một viên kẹo bọc đường, cuối cùng còn trực tiếp đứng dậy đến bên ngoài hành lang gọi điện thoại.
Từ Thiến Diệp tấm tắc hai tiếng: "Chắc là ra ngoài hôn hôn hít hít qua điện thoại với bạn gái rồi."
Đề cập đến chuyện hôn, chiếc đũa trên tay Lạc Hữu Tiềm khựng lại, sau đó anh liếc mắt đến bên môi Trần Trừng, cô vừa mới ăn thịt dê trong nồi lẩu nóng hổi, cánh môi càng thêm hồng nhuận.
Bỗng nhiên anh rất muốn Từ Thiến Diệp cũng đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Bây giờ học sinh cấp ba yêu nhau đều sẽ dỗ con gái như vậy sao." Từ Thiến Diệp lắc đầu.
Trần Trừng cười nói: "Như thế nào, hồi cấp ba mấy người bạn trai đó của cậu không dỗ cậu hả?"
Từ Thiến Diệp nghiêng đầu nghĩ lại một phen, phát hiện ra mình thật sự không nhớ rõ: "Không biết, không ấn tượng, chỉ nhớ là sau đó đám bạn trai cũ đấy đều kết thành một đàn, thay phiên nhau lên án lúc yêu đương với tớ rất khổ."
Từ nhỏ Từ Thiến Diệp đã mang trong mình tính cách "Hỗn Thế Ma Vương", đến nay những nam sinh ấy vẫn còn mang ác cảm trong lòng về hình tượng của nữ sinh.
Cô ấy thở dài, ném mấy con tôm vào nồi: "Nhưng mà yêu học sinh cấp ba ấy, về sau phiền phức lắm, xem như là ở bên nhau trải nghiệm cảm giác yêu sớm thôi."
Nói ra lời này xong, Từ Thiến Diệp liền phát hiện một ánh mắt bắn đến từ phía đối diện.
Ngay lập tức phát hiện ra lời mình vừa nói có chút không thích hợp, cô ấy vội vàng giơ tay đầu hàng: "Ôi ôi ôi, hai người thì chắc chắn là đầu bạc răng long rồi."
Trần Trừng không để ý, cười hì hì gắp một miếng lườn vào bát của cô ấy: "Được rồi đấy, ăn đi."
Từ Thiến Diệp nhai hai ba miếng liền nuốt miếng lườn ấy xuống.
Không tới chốc lát, Hạ Minh nói chuyện điện thoại xong, mặt mày lại quay về trạng thái hớn hở, đem mấy cái ước mơ gì đó vất hết ra sau đầu.
Đồ ăn gọi rất nhiều, đến cuối cùng cũng không ăn hết, mọi người đều trướng bụng ăn không nổi nữa.
Trần Trừng và Lạc Hữu Tiềm nhét Hạ Minh say chuếnh choáng vào xe taxi, Từ Thiến Diệp thì gọi người lái thay để về nhà, cuối cùng hai người bọn họ thì gọi xe đến cửa tiểu khu.
Rạng sáng, ánh trăng vẫn còn treo ở trên cao.
Hai người đi trên con đường đọng đầy tuyết, thỉnh thoảng còn có tiếng chó sủa vang lên, ngọn đèn trong thành phố thì lập loè, chỉ còn lại mấy cái còn sáng.
Trần Trừng rất hứng thú, miệng cô ngân nga bài hát rồi cố ý dẫm lên tuyết, dường như xem con đường an tĩnh này biến thành chỗ sương trắng mênh mông, tuyết bắn lên vào trên ống quần Lạc Hữu Tiềm, anh cũng không để ý lắm.
"Sáng mai em tiễn chị ra sân bay." Lạc Hữu Tiềm nói.
"Không cần đâu." Trần Trừng nói, "Em đang là học sinh lớp 12 đấy, mấy tháng nữa thôi là phải thi đại học rồi, bài tập nghỉ đông đã làm xong hết chưa."
"Đã làm xong rồi." Anh nói.
Trần Trừng vỗ vỗ đầu anh, lại tùy tay gãi gãi tóc của anh, làm bộ như một ông cụ non vui mừng nói: "Vẫn là trẻ nhỏ dễ dạy."
Lạc Hữu Tiềm nắm lấy tay cô, miết ở trong lòng bàn tay, rũ mắt nói: "Trần Trừng, chị đừng coi em như trẻ con nữa."
Trần Trừng sửng sốt, quay đầu nhìn anh.
Lát sau cô lại chụp mạnh vào gáy anh một cái: "Nghĩ cái gì đó, nếu mà có đứa trẻ nào dám hôn chị như vậy thì chị đã đánh nó lâu rồi."
Nhưng lời này anh nói đúng thật cũng không hẳn là sai.
Thật sự thì Trần Trừng coi anh như là trẻ con, cứ vậy mà thích thôi, không có gì xung đột.
Cô sẽ không coi Lạc Hữu Tiềm như một người đàn ông để mình có thể ỷ lại, vì thế cho nên ban đầu cô mới hơi phân vân khi bàn chuyện chuyển đến chỗ này. Dường như dung túng anh đã trở thành thói quen của cô, là bởi vì tuổi tác của anh còn nhỏ.
Lạc Hữu Tiềm toàn tâm toàn ý mà nhìn cô, thở dài: "Chị, đừng xem em như trẻ con nữa."
"Đừng đối xử với em như trẻ con chỉ vì em vẫn còn đang là học sinh cấp ba. Đây là lần đầu tiên em thích một người, về sau cũng sẽ không thích người khác, em không phải đang muốn thử xem cảm giác yêu sớm là như nào thôi đâu."
"Nhất định em sẽ thi đỗ đại học F, cũng cách nơi này không xa, chị diễn xong rồi về thì em cũng đã ở nhà, tất cả mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn thôi, những kế hoạch trong tương lai của em đều có chị cả."
Khi nói những lời này quả thực cũng chạm được tới trái tim cô.
Không loanh quanh lòng vòng, mà rõ ràng là đang ở ngay trước mắt.
Hai người bọn họ, một người thì tách khỏi gia đình, một người thì chưa bao giờ cảm nhận được bầu không khí của một gia đình.
Hai linh hồn cô độc mà lại chân thành gặp gỡ nhau giữa thế gian, trở thành sự tồn tại trân quý nhất của nhau.
Không phải là sưởi ấm, chi đơn giản là hấp dẫn đối phương.
Không biết có phải do bầu không khí lúc này quá mức lừa tình hay không, hốc mắt Trần Trừng hơi nóng lên, cô hít hít mũi, đôi mắt ướt dầm dề, có chút nước mà nhìn anh.
"Đã biết." Cô xoa nắn mu bàn tay anh.
Trần Trừng cô đã quá tự ti, quá mẫn cảm, không gần thế tục, từ trước đến nay quy tắc của cô là tránh xa tất cả những thứ có thể ảnh hưởng tới bản thân mình.
Nhưng cô đã mặc kệ, cho dù anh có ý tốt hay ý xấu.
Chẳng qua có những lời ngày hôm nay của Lạc Hữu Tiềm, cô quyết định thử tiến một bước xem sao.
Không sợ đầu đuôi ra sao, không do dự khi đưa ra quyết định, không câu nệ với người muốn bảo vệ chính mình.
Chỉ đơn giản là sự nồng nhiệt và chân thành, cô cũng không hề kìm nén nó lại nữa mà đi tới ôm anh.
***
Hôm sau.
Tuyết đọng bên ngoài đã tan bớt và trong lành lại, giống như một tấm ván lớn chưa được sơn lại.
Mới sáng sớm Trần Trừng đã phải ra sân bay, cô đi cùng Lạc Hữu Tiềm, hai người có tranh thủ nói chuyện với nhau một lát, chờ gần tới giờ rồi mới vội vàng tạm biệt.
Khi Trần Trừng đi vào chờ máy bay thì Triệu Đồ Đồ và Lý Thế Kỳ cũng đã tới rồi.
Đợi một lát thì Đặng Hi cũng tới.
Triệu Đồ Đồ hỏi: "Chị Đặng Hi, chị cũng đang ở đây hả, là có công việc gì sao?" Nơi Đặng Hi cư trú thì không phải là ở đây.
"Tôi tới tham gia một họp báo." Đặng Hi nói.
Giữa mấy người bọn họ, chỉ có Đặng Hi và Du Tử Minh là có danh tiếng, nhưng cũng chưa tới mức nổi kinh khủng, vậy nên lịch trình cũng gọi là tương đối.
Ngồi trên máy bay.
Bởi vì đều ra sân bay từ sáng sớm, thế nên lúc này mọi người đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trước khi tắt máy, Trần Trừng gửi tin nhắn cho Lạc Hữu Tiềm —— chị phải bay rồi, em về nhà thì ngủ một lát đi.
Lần này vừa đi, lúc trở về vừa vặn là trận đầu tiên của trận đấu tính điểm, nếu kịp thì có lẽ còn có thể đến xem anh thi đấu.
......
Bây giờ quay show cũng không khổ như lần trước nữa, lúc đó ban ngày thì phải phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang, buổi tối thì lại đón gió lạnh từng cơn, khi quay đợt hai thì gió cũng đã dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mọi người ở lại một homestay trong địa phương.
Nam nữ cách nhau một gian, ba người nữ thì ngủ chung trên giường lớn.
Lúc trước đã ở chung nửa tháng, tính cách của từng người mọi người đều có chút hiểu, mấy ngày ở chung cũng rất vui vẻ, không phát sinh tranh chấp gì.
Kết thúc một buổi sáng đi quay, mọi người lấy thức ăn còn thừa sáng nay để làm cơm tối.
Trần Trừng được coi như là "đầu bếp chính".
Phòng bếp ở nông thôn cũng chỉ đơn giản là nhóm bếp bắc nồi đun, ở dưới còn dùng củi và gỗ để làm chất dẫn cháy, muốn đun cả cái nồi to như vậy cũng khá là tốn sức.
Tài nghệ của Trần Trừng không tồi, nhưng thật sự thì thể lực của cô lại không tốt cho lắm, mà lượng thức ăn nấu lại nhiều, đảo qua đảo lại vài lần liền không làm nổi nữa.
"Đồ Đồ, chị giúp em lấy nước tới đây đi." Trần Trừng nói.
Triệu Đồ đồ: "Được rồi!"
Đặng Hi thì ở một bên nhặt đậu que, sau khi ở chung lâu rồi, Trần Trừng phát hiện thật ra cô ấy cũng không khó nói chuyện, chẳng qua ngạo khí quá lớn, thi thoảng thì lại có vẻ khó gần thôi.
"Đây." Triệu Đồ Đồ đem nước tới cho cô.
Rất nhanh Trần Trừng liền nấu tiếp mấy đĩa thức ăn, trong lúc chờ lửa tiếp thì xoa xoa bả vai.
Du Tử Minh nhìn cô một cái: "Để tôi làm cho."
Đặng Hi lau sạch tay, liếc anh ta: "Anh còn biết nấu ăn sao?"
"Không biết." Du Tử Minh sờ sờ ót, "Tôi biết làm cơm chiên trứng, so với cơm trắng thì chắc cũng ngon hơn."
Vì thế Trần Trừng từ chủ bếp thành phó bếp —— đầu bếp giám sát, Du Tử Minh làm cơm chiên trứng rất thuần thục, Trần Trừng đưa cho anh chút giăm bông, sau đó liền dựa vào một bên lấy điện thoại ra nghỉ ngơi.
Trần Trừng: Đang làm gì đó?
Lạc Hữu Tiềm: Vừa mới tập luyện xong, chuẩn bị về nhà.
Trần Trừng: Vậy cơm tối của em phải làm sao bây giờ?
Lạc Hữu Tiềm: Gọi cơm hộp vậy, mấy ngày nay em đều gọi cơm hộp.
Trần Trừng: Ăn nhiều không tốt đâu, hay là em rủ Hạ Minh ra ngoài ăn gì đi.
Lạc Hữu Tiềm: Cả ngày nay nó đang bận ở cạnh bạn gái, hôm nào cũng ở thư viện, bạn gái nó chuẩn bị thi rồi, còn nó thì nói là nhân tiện làm bài tập nghỉ đông luôn.
Trần Trừng: Chậc chậc chậc, có phải em cũng oán giận vì chị không thể ở cạnh em không.
Lạc Hữu Tiềm: Đúng vậy, muốn hôn chị.
Trần Trừng cười rộ lên, vuốt tóc lại, nhìn ý tứ anh biểu đạt trắng trợn, không khỏi cảm thán trình độ không biết xấu hổ của anh tăng càng ngày càng nhanh.
Đây chính là nam sinh nhỏ ngây thơ không lâu trước đó chỉ nắm tay cô thôi cũng đỏ mặt sao.
Cô chọn một tấm ảnh từ album ảnh của mình rồi gửi qua.
Trần Trừng: Hôn ảnh để giảm bớt chút khổ tương tư đi.
Lạc Hữu Tiềm: Tấm ảnh này ngay cả môi cũng không thấy đâu.
Trần Trừng bất đắc dĩ, giữa mày mang chút ý cười nhạt, khóe mắt cong ra một độ cong cực kỳ nhu hòa, khác hẳn với vẻ ngoài bình thường của cô.
Dừng một chút cô mới trả lời: Chị phát hiện bây giờ cậu đúng là không biết xấu hổ đấy, bạn học Lạc à.
Cô cười quá mức dịu dàng, rất dễ bị người ta phát hiện ra manh mối, Triệu Đồ Đồ nhanh mắt nên phát hiện ra ngay, liền trêu ghẹo nói: "Chị Trần Trừng, khoé miệng của chị sắp kéo tới mang tai rồi kìa!"
Trần Trừng ngước mắt, đẩy cô ấy một chút, vui đùa nói: "Miệng em có rộng tới mức đó sao?"
***
Chỉ chốc lát sau, mấy đĩa thức ăn đã được dọn lên bàn.
Dùng bếp củi để nấu nên đồ ăn cũng mang một chút hương vị khác, có mùi khen khét nhè nhẹ, nhưng khi ăn vào lại thấy ngon miệng.
Ăn cơm xong, Lý Thế Kỳ nói: "Việc rửa bát này thì giao cho mấy người chúng tôi lúc nãy không xuống bếp, Trần Trừng cô nghỉ ngơi đi."
"Hả? Không có việc gì đâu, để tôi làm cho, cũng nhanh thôi." Trần Trừng nói.
"Em chừa cho bọn chị chút chuyện để làm đi mà." Triệu Đồ Đồ nói.
"Báo cáo!" Du Tử Minh giơ tay, lảnh lót một tiếng, "Cơm chiên trứng là tôi nấu, vậy tôi cũng có thể xin không rửa bát không?"
Triệu Đồ Đồ hô to với anh ta: "Cậu có liêm sỉ chút đi!"
Đến cuối cùng, Trần Trừng về phòng nghỉ ngơi một mình, những người khác bưng bát đũa đi rửa, sau đó thu dọn phòng bếp một lượt cho sạch sẽ.
Cô ở trong phòng chưa bao lâu, nước vừa mới sôi xong thì cửa đã bị gõ vang.
Ngoài cửa là Du Tử Minh.
"Có chuyện gì vậy?" Trần Trừng nghi hoặc.
"À, thì là...... Tôi có chút chuyện muốn nói với cô." Du Tử Minh chần chừ nói.
Trần Trừng sửng sốt: "Hả, chuyện gì?"
"Chúng ta ra ngoài nói được không?" Du Tử Minh nhìn vào phòng, "Ở đây có camera."
Lúc này, tổ tiết mục và camera man đều đi ăn cơm nghỉ ngơi rồi, đối với bọn họ mà nói thời gian này tương đối tự do.
Trần Trừng do dự vài giây liền đi ra ngoài với anh ta.
Ánh đèn ở thôn nhỏ không được xịn cho lắm, suốt quãng đường chỉ có vài cái đèn, trên đỉnh đầu là đủ các loại dây điện giao triền với nhau, một mảnh đen nghìn nghịt.
Hai người đi được một đoạn, Trần Trừng dừng bước nói: "Ở đây đi."
Du Tử Minh quay lưng lại, ánh sáng phía sau bị che đi, anh ta rũ mắt nhìn cô, trong không khí có hơi ẩm ướt.
Trần Trừng đút tay vào túi, ánh mắt trong veo mà lại bình tĩnh, lúc nhìn vào tầm mắt Du Tử Minh cô đã có vài phần dự cảm.
Sau đó liền thấy anh ta nói: "Ba năm trước lúc học quân sự, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, thật ra sau đó có gặp một lần nữa, là lúc đi thử vai, tôi còn hỏi tên của cô, cô còn nhớ không?"
Trần Trừng lắc đầu, thật sự thì cô hoàn toàn không nhớ rõ việc này.
Cô đã đoán được những lời tiếp sau đó anh ta muốn nói, nhưng lại không muốn anh ta nói ra.
Có vài lời nếu chưa nói thì còn có thể vờ như không biết, mà một khi đã nói ra rồi, cho dù thế nào cũng cảm thấy xấu hổ.
Vừa vặn lúc này điện thoại của cô rung lên.
Trần Trừng cúi đầu nhìn, ngắt lời của anh ta:"Thật ngại quá, là...... Bạn trai tôi gọi tới."
Từ đầu tới cuối cũng không cho Du Tử Minh một chút cơ hội nào.