Chương 43: Bị bong gân

Lần trước khi ở trên xe buýt đem mọi chuyện nói rõ ràng, hai người đây là lần đầu tiên gặp mặt ở khảng cách gần như vậy, thời gian lâu đến mức, cảm giác dường như đã qua mấy đời .

Tạ Đường cảm thấy cô sắp không nhận ra anh, Lục Trác gầy đi rất nhiều, trên người thiếu đi một thứ gì đó, lại nhiều hơn một cái gì đó mà mình không hiểu thấu được, nhưng rốt cuộc là cái gì, trong nháy mắt Tạ Đường theo bản năng tránh đi.

Tạ Đường chưa kịp phản ứng, anh đã cúi xuống, một tay nhấc chân bế cô lên.

Những người xung quanh chết lặng.

Tạ Đường bỗng được nhấc lên không trung, trong lòng nhảy dựng thật mạnh, cảm thấy hơi thở dừng ở đỉnh đầu mình, cô theo bản năng đôi tay muốn tìm được vật chống đỡ, cô chợt nhận ra người này chính là Lục Trác, vì vậy cô vội vàng buông tay ra, cơ thể cứng đờ.

“Có người đỡ tôi.” Tạ Đường thì thào.

Mặc dù cô muốn nói: "Tôi không cần anh giúp", nhưng khi cô nhìn lên, thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của Lục Trác đang ở gần bàn tay, không thể không biết tốt xấu nói ra.

Cô nhớ rằng, Lục Trác mới ra viện không bao lâu.

Lục Trác phớt lờ cô, giả vờ như không nghe thấy, rồi sải bước bế cô đến phòng y tế.

Dưới khán đài lộn xộn, Vương Văn văn và những người xung quanh đều sững sờ và choáng váng. Trên khán đài càng huyên náo hơn, bên này đột nhiên có người rơi xuống, kinh ngạc lo sợ tới mức sôi nổi đứng lên, nháo nhào đến phía trước xem.

Mà sân thể dục mọi người cũng sôi nổi hướng bên này xem, chỉ là cái gì cũng nhìn không thấy, nhìn không tới người bị vây quanh ở bên trong là ai.

Nháy mắt loạn thành một đoàn, các cố vấn phải duy trì trật tự.

Nhậm Tiểu Báo nghe nói rằng có vẻ như một học sinh trong lớp của ông đã bị thương, mồ hôi vã ra ngay lập tức, ông vội vã chạy đến, nhưng không thể vào được.

Cả đám người xung quanh Tạ Đường đều kinh ngạc khi tận mắt chứng kiến, không thể tin được là Lục Trú lại chạy tới bế Tạ Đường đưa đi phòng y tế, bọn họ khoa kinh doanh bên này rõ ràng xa như vậy , hắn không phải mắt cá chân bị bong gân thôi sao, lại là như thế nào chạy tới nhanh như vậy?

Lúc trước có tin đồn hắn theo đuổi Tạ Đường? Chẳng lẽ là thật sự?

Giả đi, sao có thể.

Mặc dù Tạ Đường xinh đẹp, nhưng xinh đẹp thì xinh đẹp, loại vòng này vẫn là chú trọng môn đăng hộ đối, Lục thị to như vậy, chưa chắc nhìn trúng Tạ gia kia một mẫu ba phần sản nghiệp.

Mọi người nghị luận sôi nổi, mấy nữ sinh trên nét mặt không che dấu được cực kỳ hâm mộ Tạ Đường , mà Vương Văn Văn dù sao cũng là bạn Tạ Đường, nhiều ít biết một chút nội tình, nàng ngơ ngác đứng trong chốc lát, mới hồi phục tinh thần lại, mới lo lắng tới thương thế Tạ Đường , vì thế vội vàng đuổi theo .

Bên này phát sinh động tĩnh lớn như vậy, Lận Quyết khoa bọn họ cũng cách rất xa, trong chốc lát mới truyền tới nơi này, anh chỉ thấy bên kia dòng người chen chúc xô đẩy, nghe nói một cô gái dẫn đầu đoàn bị thương, anh không quan tâm, thu hồi tầm mắt.

Nhưng cách một lát, lại nghe nói nữ sinh kia là Tạ Đường, hắn trong lòng nhảy dựng, bỗng nhiên đứng lên.

...

Tạ Đường được đặt trên giường bệnh trong phòng y tế, bác sĩ kéo váy đồng phục học sinh của cô lên, ánh mặt trời chiếu vào mắt cá chân trên cơ thể mảnh khảnh của Tạ Đường, động tác của bác sĩ không nhẹ nhàng, cơn đau khiến tóc cô ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô cắn môi dưới của mình, không dám phát ra âm thanh.

“Có thể nhẹ hơn được không?” Lục Trác mí mắt giật giật khi nhìn thấy, anh không khỏi có chút cáu kỉnh, nhìn chằm chằm bác sĩ.

“Vậy cậu làm đi!” Bác sĩ tức giận nói.

Lục Trác đột nhiên đứng lên, đi tới giường bệnh, cúi xuống giúp Tạ Đường cởi dây giày thể thao.

Nhưng trước khi những ngón tay thon dài của anh chạm vào mắt cá chân của cô, cô đột nhiên di chuyển chân phải của mình, mím môi im lặng.

Ngón tay anh giơ ra cứng đờ, thu lại, đứng thẳng người.

“Cảm ơn, tôi sẽ tự làm.” Tạ Đường thì thào nói, sau đó cô vươn tay, dùng sức chịu đựng cơn đau, tự mình cởi dây buộc, sau đó cẩn thận cởi giày.

... Lục Trác hai mắt không chớp nhìn cô, không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng, cũng không có biểu cảm.

Một lúc sau, anh đi tới chỗ uống nước rót một cốc nước ấm, cầm lấy, một tay kéo ghế đặt cạnh giường Tạ Đường, đặt nước ở vị trí vừa tầm với của cô, sau đó xoay người đi xa.

...

Sau khi rời khỏi phòng y tế, Lục Trác dừng lại.

Anh không có rời đi, mà là dựa ở trên lan can hành lang thẳng đứng bình tĩnh nhìn hướng sân cỏ xa xa, nghe thấy trong phòng y tếtruyền ra âm thanh bác sĩ giúp Tạ Đường băng bó chân bị thương, tiếng cô kêu đau.

Anh cau mày.

Tạ Đường hỏi: "Bác sĩ, bao lâu nữa mới khỏi?"

Bác sĩ nói: "Bong gân không quá nghiêm trọng, nhưng trên tay em hôm nay đeo băng lãnh đạo đại hội thể thao. Trường hợp của em, hôm nay đi không được, dẫn đầu cũng đừng nghĩ, trước đừng cử động mạnh mấy ngày, thay vài lần thuốc, xem tình hình có đỡ không đã. "

Tạ Đường có chút phiền muộn, gật đầu nói: "Được."

Bác sĩ lại nói: "Sao lại bất cẩn như vậy, trên khán đài có nhiều người như vậy, tại sao lại bị ngã? Thật nguy hiểm."

Tạ Đường khẽ cắn môi, có chút phiền muộn, tự hỏi không biết có phải cố ý đẩy ra khỏi khán đài không mà lúc đó lại lộn xộn như vậy, ai biết học sinh đẩy mình ra là vô tình hay giả tạo.

Cô không nói, lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Vương Văn Văn cùng Nhậm Tiểu Báo, nói với họ rằng cô không thể dẫn dắt đội.

... Tại sao cô lại ngã? Có người cố tình? Trên hành lang, Lục Trác không khỏi nhíu mày, sắc mặt có chút lạnh lùng, ánh mắt quét qua sân trường, cổng trường.

...

Sau khi Tạ Đường uống thuốc, mắt cá chân trắng nõn của cô đã bị bầm tím và sưng tấy, trên làn da trắng trông đặc biệt chói mắt, nhất thời không cử động được, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ một lúc.

Cô cảm thấy hơi khát, nhưng cô nhìn bác sĩ của trường đang ngồi sau máy tính làm hồ sơ, khó khăn lắm mới có thể rót nước cho mình.

Cô nhìn nước bên tay phải mà Lục Trác đã rót cho cô trước khi anh rời đi ...

Không còn cách nào, cô cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, môi khô và cổ họng ướŧ áŧ, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô nhìn bác sĩ cầm cốc nước hỏi: "Bác sĩ Lâm, sau khi Lục Trác xuất viện, anh ấy có đến đây kiểm tra không?"

“Có” Bác sĩ Lâm nhìn chằm chằm vào máy tính gõ lách cách, thản nhiên nói: “Cậu ấy đã xuất viện sớm, vị trí gãy xương mắt cá chân còn chưa hết. Tôi kiến nghị cậu ấy ít đi lại thì không nghe,cứ kịch liệt hoạt động nhiều lần, khiến cho người nhà cậu ấy phải mua xe lăn đưa lại đây khám."

Tạ Đường sững sờ.

Cô nhớ tới mắt cá chân khi Lục Trác nhấc mình vừa rồi, động tác đình trệ khi cõng mình lên lầu, cô suýt chút nữa không để ý.

Nhưng tại sao?

Tạ Đường luôn cảm thấy Lục Trác rất nông cạn, khi cô thích anh đến mức đánh đổi sinh mạng, anh lại chọn người khác. Và khi cô thông suốt, anh lại ...

Tạ Đường không hiểu, cô thở dài, không muốn nghĩ về nó.