Chương 4: Chị kết hôn thì phải làm sao bây giờ

Chuyến công tác của cô còn đang làm dang dở nên phải làm cho xong để bàn giao lại cho công ty, vậy nên Kỷ Lan phải quay lại thành phố C một chuyến. Sợ Kỷ Ly lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Kỷ Lan trực tiếp đến trường của em gái xin tạm nghỉ học sau đó dẫn Kỷ Ly theo mình đến thành phố C.Mấy năm nay trong đầu cô cơ hồ chỉ có duy nhất một ý niệm là kiếm tiền nên sinh hoạt cá nhân cũng mơ mơ hồ hồ không chú ý đến, lung tung rối loạn hết cả lên. Thời điểm về đến nhà, lọt vào trong tầm mắt là một mớ đồ đạc hỗn độn, nghĩ đến việc Kỷ Ly nhìn thấy một cảnh này, cô thế nhưng lại nảy sinh ra một chút ngượng ngùng…..

“Tiểu bảo trước đến giường nghỉ ngơi đi ha, chị dọn dẹp lại một chút.”

“Em không mệt.” Kỷ Ly nói. Cô nhặt từng bộ quần áo dơ trên sô pha, nhỏ giọng thỏ thẻ, “Chị không phải là muốn đi công tác sao? Để em dọn cho.”

Kỷ Lan bước nhanh tới lấy quần áo từ trong tay Kỷ Ly rút ra “Đưa chị, em vừa mới ra viện, đừng làm mấy việc này.”

Kỷ Lan trực tiếp dẫn em gái đến giường, đến khi tận mắt nhìn thấy cô ấy ngủ rồi mới yên tâm ra phòng khách đóng nhẹ cửa phòng lại, vén tay áo chuẩn bị dọn phòng.

Toàn bộ quá trình cũng không tính là vui vẻ, quay vòng như chong chóng cả một buổi trưa, cổ họng cô đều muốn rát hết cả lên.

Kỷ Lan mệt mỏi ngồi trên xe, hồi nãy dọn nhà xong cô liền tới công ty một chuyến, cấp trên chỉ nói cô về nhà chờ tin tức.

Đi ra khỏi tầng hầm, Kỷ Lan nhìn thấy xa xa một hình bóng quen thuộc xách theo hai túi rác đi về hướng thùng rác. Cô tăng nhanh bước chân thầm muốn hô một tiếng về phía bên kia thì đột nhiên nhìn thấy có một người đàn ông trung niên đi ngang qua bên cạnh Kỷ Ly duỗi tay sờ đến dưới thân cô ấy!

Vừa chạm vào liền tách ra, người đàn ông sờ xong thật thản nhiên mà xem như không có chuyện gì đi tiếp.

Vội vã đã chạy đến Kỷ Lan nâng chân lên đạp tàn nhẫn lên người đàn ông trung niên, vừa đạp vừa đấm: “Ông cái lão bất tử! Vừa rồi tay ông chạm đến chỗ nào?! Mẹ kiếp”

Thẳng đến khi bảo vệ tòa nhà nghe tiếng vội chạy tới tách hai người ra cô mới buông lỏng tay vội vàng quay đầu tìm kiếm bóng hình em gái —— Người Kỷ Ly căng chặt, vẫn đứng im không nhúc nhích.

Cô không kêu, không khóc, cũng không phải là trạng thái bị hoảng sợ như khi mọi người gặp loại cảnh này mà phảng phất giống như đã gặp nhiều lần tập mãi thành thói quen...

Tâm Kỷ Lan bỗng chốc co chặt lại. Trong đầu hiện một suy nghĩ thời gian sau quay lại thành phố A, cô phải đi đến trường học tìm hiểu thật kỹ tình huống của em gái.

Trải qua sự việc ban nãy , Kỷ Lan hoàn toàn đặt em gái quanh người mình, không dám để Kỷ Ly rời xa tầm mắt cô. Về đến nhà, trong nhà được Kỷ Ly sắp xếp đồ đạc đến sạch sẽ ngăn nắp, trong lòng cô một trận chua xót, hận không thể đem hết mọi thứ tốt đẹp cho Kỷ Ly.

Mấy ngày tiếp theo hoàn toàn rảnh rỗi. Hai người buổi sáng ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, cùng ăn xong bữa sáng, Kỷ Lan liền mang theo Kỷ Ly đi khắp nơi thăm thú du ngoạn thành phố. Nếu đã tới thành phố C một chuyến thì nhất định phải đi chơi xung quanh, đó là châm ngôn của cô.

Có khi hai chị em ở trong nhà không đi đâu cả, ở trong nhà cả ngày cùng nhau xem phim, xem xong ngủ...như thế nửa tháng, cảm xúc của Kỷ Ly mắt thường cũng có thể thấy được thỏa mái hẳn lên, nói chuyện cũng nhiều hơn so với lúc ban đầu hai người vừa gặp.

Nhưng có vẻ như Kỷ Ly không có cảm giác an toàn, ngày thường luôn dính lấy cô, buổi tối cũng là ôm cô ngủ, có khi vô tình ôm ôm cọ cọ đem Kỷ Lan cọ đến mức có phản ứng, nhưng cô cũng chỉ có thể nghẹn khuất nhịn xuống, lén kẹp chặt chân miễn cưỡng làm cho chính mình hòa hoãn một chút.

Đêm nay, Kỷ Ly vẫn như cũ ghé vào trên người cô ngủ. Kỷ Lan vuốt ve mái tóc dài mượt của em, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu bảo, đến lúc em nghĩ đến việc trở về đi học thôi?”

Kỷ Ly nép trong người cô thanh âm rầu rĩ mà đáp: “Không nghĩ.”

“Không đi học sao? Không đi học thì kì thi đại học sắp tới của em phải làm sao bây giờ ?”

“Em không nghĩ đến học, học mãi cũng không bằng người ta.”

Kỷ Lan bật cười: “Nghĩ về sau để chị nuôi em phải không?”

Kỷ Ly trầm mặc thật lâu, nhích ra khỏi người chị mình nằm nghiêng qua một bên giường, nói: “Học, em sẽ chăm chỉ học tập.”

Kỷ Lan nói nhẹ nhàng: “Không học cũng không có việc gì, chị nuôi em.”

Kỷ Ly lăn vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe nhìn xa xăm vào trần nhà, “Về sau chị kết hôn thì phải làm sao bây giờ, lúc ấy em liền không thể ở bên cạnh chị.”

Sự tĩnh mịch bao trùm lấy căn phòng... thật lâu sau, Kỷ Ly mới chậm rãi nói: “Chị sẽ không kết hôn.”

“Vì cái gì?” Kỷ Ly tò mò tột độ.

Cảm thấy thời gian lúc này nói không thích hợp, Kỷ Ly đành qua quýt mà trả lời: “Về sau em sẽ biết thôi.”

Phòng ngừa em gái còn tiếp tục hỏi lại, Kỷ Lan đánh nhanh thắng nhanh trực tiếp tắt đèn, nói nhanh: “Ngủ!”