Chương 9

Anh không chỉ đẹp trai thôi đâu, mà kỹ năng còn đỉnh của chóp nữa.

Giang Mạt không nhịn được, thầm vỗ tay khen ngợi trong lòng.

Anh đứng lên, hơi quay mặt về phía cô.

Giang Mạt thầm bình tĩnh lại, chỉ chỉ về phía sau xe: "Lốp xe dự phòng."

Không đợi cô cầm ô đi theo, anh đã đi thẳng về phía sau xe, rất dễ dàng mà từ cốp xe lấy ra lốp dự phòng.

Giang Mạt im lặng ngắm những động tác dứt khoát của anh, những đường gân nổi lên trên cánh tay ấy, bàn tay với những khớp rõ ràng như vậy, lần đầu tiên trong đời cô hiểu được cái gì gọi là thấy sắc nổi lòng tham.

"Được rồi đấy." Anh đứng thẳng người dậy.

Giang Mạt còn chưa nhìn đủ đâu, cô hận là mình không thể tìm thêm dăm ba cây đinh khác để đâm hỏng luôn cái lốp sau.

Cô chớp mắt, làm tan đi làn sương ẩm ướt đậu trên bờ mi, cố gắng bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh.”

Lục Lâm Dữ quay người lại, lúc này mới có thời gian để nhìn rõ cô gái trước mặt.

Cứ tưởng sở hữu một vóc dáng rêu rao như thế, theo lẽ thường hẳn cũng sẽ là một khuôn mặt trang điểm đậm, thế nhưng khuôn mặt trước mắt anh đây lại không hề có chút son phấn nào.

Đôi mắt trong xanh như làn nước mùa thu, kết hợp với hàng lông mi cong dài, tạo nên một vẻ đẹp gặp là khó quên, thật sự khác hẳn so với gương mặt của những người nổi tiếng trên mạng bây giờ.

Tầm mắt Lục Lâm Dữ hơi hạ xuống.

Chiếc đầm hoa dài đã ướt một nửa, kiểu dáng hai dây không chỉ lộ nửa lưng mà còn để lộ một cả vùng da thịt lớn trước ngực.

Lớp vài hơi mỏng bởi vì ướt nước mưa nên càng thêm dính sát trên cơ thế phập phồng quyến rũ của cô, những bông hoa nhỏ in trên váy sống động vô cùng, như đang gọi người ta tới hái.

Anh thầm nghĩ: Lục Lâm Linh nói không sai, cô gái này có dáng người thật đẹp.

Nhưng cũng chỉ là một cô gái xinh đẹp mà thôi, anh cũng không phải là chưa bao giờ thấy qua.

Khẽ gật đầu, anh nhấc chân rời đi.

"Xin đợi một chút."

Giang Mạt vội vàng gọi anh lại, mỉm cười xin lỗi, quay người mở cửa xe. Giơ dù, muốn lấy cái gì đó từ trong xe.

Lục Lâm Dữ không thể không nhìn chằm chằm vào phần gáy của cô.

Tóc cô được búi tròn một cục trên đầu, hẳn là chỉ thuật tay cột lên nên giờ đã khá lỏng lẻo. Có hai lọn tóc rớt ra, nửa ướt nửa dính vào cổ cô, trong cực kỳ bắt mắt trên da thịt trắng nõn như sứ.

"Ơ, sao lại rơi mất rồi nhỉ?"

Giang Mạt lẩm bẩm, cầm lấy chiếc ô, có chút gấp gáp mà cúi xuống, ghé nửa người lên ghế để tìm.

Lục Lâm Dữ rũ mắt xuống, tầm mắt thực tự nhiên mà nhìn vào vòng eo thon thả và cặp mông căng tròn mượt mà của cô.

Lại là cái tư thế khiến người khác phải liên tưởng mơ màng này.

Khóe miệng anh giật giật, anh cũng không phải là chưa từng thấy qua cái loại kỹ xảo này.

Cuối cùng, cô cũng đã tìm được thứ mình cần.

Đột nhiên quay người lại.

Một giọt nước từ lọn tóc nhỏ rơi xuống, chảy dọc theo cần cổ thon dài, lướt qua xương quai xanh thanh mảnh, chậm rãi chảy vào khe núi mơ hồ trước ngực cô, để rồi khuất luôn khỏi tầm mắt.

Tầm mắt của Lục Lâm Dữ nhanh chóng lướt qua nơi giọt nước biến mất, cảm thấy nơi đó là một mảnh tuyết trắng mịn màng, hoạt sắc sinh hương.

Anh bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt.

"Anh lau tay đi."

Giang Mạt nhìn anh đầy ý xin lỗi, đôi mắt đen như bị phủ một tầng sương mù, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở.

Hàng mi của cô cong cong như đang mỉm cười, khiến cho khuôn mặt với đường nét diễm lệ bớt đi một phần công kích, tăng thêm hai phần dịu dàng.

Anh bình tĩnh dời mắt đi, nhận lấy khăn giấy từ tay cô, lau hai tay của mình.

"Không xong rồi…" Giang Mạt thấp giọng kêu một tiếng.

Lục Lâm Dữ cúi đầu nhìn xuống, trên vạt áo khoác sáng màu bị lây dính một vết dầu bám bẩn rất lớn, rất dễ nhìn thấy.

Trong lòng Giang Mạt mừng thầm: "Thật xin lỗi, anh có thể thêm WeChat của tôi được không? Tôi sẽ đền bù cái mới cho anh."

Vừa nói xong, cô liếc nhìn nhãn hiệu nhỏ bên hông túi quần của anh, lập tức cảm thấy có phải do trời mưa mà đầu cô bị nước vào rồi hay không.

Một chiếc áo khoác của thương hiệu này có giá ít nhất là năm chữ số!!!

Cô đành bất chấp mặt mũi, nhìn anh cười cười: "Hay là tôi trả phí giặt là nhé, tôi thực nghèo."

Còn sợ anh không tin, cô lập tức nói thêm một câu: “Đây là xe của sếp tôi.”

Lục Lâm Dữ không quan tâm, khóe miệng giật nhẹ: "Không cần."

Ngay sau đó liền quay người đi thẳng.

"Đợi đã, dù của anh này..."

Giang Mạt ngơ ngác nhìn anh bước đi xa dần, trong lòng thập phàn tiếc nuối vì không thể hỏi được WeChat của anh.

Đi được một đoạn, Giang Mạt nhìn thấy anh cởi chiếc áo khoác trị giá năm chữ số kia ra, tiện tay cuộn nó lại rồi ném luôn vào thùng rác ven đường.

Sau đó anh ngồi lên một chiếc xe Rolls-Royce màu trắng.

Chiếc xe thể thao nhấn ga, phát ra một loạt tiếng gầm rồi nhanh chóng biến mất.

Giang Mạt nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, nửa ngạc nhiên nửa tiếc nuối.

--- Là người mà cô không thể với tới rồi.