Giọng hát của Thủy Tiên trong veo khiến Linh như bị cuốn hẳn vào trong đó. Đang ngẩn ngơ thì một người gõ gõ bàn, Linh ngước nhìn "Anh Minh, anh cũng đến đây hả? Ngồi đi"
Minh lắc đầu "Anh đi với mấy người trong phòng kinh doanh, có My nhà em nữa, bàn ở đằng kia. Ngang qua đây thấy em nên chào một tiếng" một đồng nghiệp trong công ty My mời mọi người đến. Bạn gái của người đồng nghiệp đó trong nhóm của Thủy Tiên. My thấy mọi người đều đi, riêng cô từ chối thì không tốt nên cũng theo vào. Vừa đến cửa lại thấy Linh nói chuyện với cô gái kia. My thập phần khó chịu nhưng vẫn theo đồng nghiệp lại bàn ngồi. Duy đôi mắt vẫn không rời Linh.
Linh thót tim khi nghe Minh nhắc tới My, đưa mắt nhìn sang thấy My cũng đang nhìn về hướng mình, cảm giác như đang bị bắt quả tang Linh vội thu hồi ánh mắt "Bên đó còn chỗ không anh? Em qua được không, cũng lâu không gặp mọi người"
Minh cười, gật đầu "Còn chứ, không còn thì ngồi chung với anh haha" Linh liếc mắt "Anh cứ mơ đi"
Linh chào mọi người rồi kéo ghế lại ngồi cạnh My. Thấy Linh sang My liền viện cớ chào tạm biệt mọi người rồi về trước. Linh thở dài, cũng không còn tâm trạng mà xem cái gì ca hát, cái gì trình diễn. Cô vội đi theo sau.
"My, còn giận em lắm đúng không?" Linh giữ lại My
My lạnh giọng "Buông"
My có đi xe, liền tự mình lái xe về. Cô trở lại phòng mình, thấy Linh cũng vừa theo sau, My cũng không buồn đóng cửa, cũng không thèm nhìn Linh.
"Em về đi, chị không muốn cãi nhau" My bỏ cho Linh một câu rồi chính mình đi vào toilet. My tắm trở ra thấy Linh vẫn một mực ngồi đó, cô cũng không quan tâm, ngồi chán rồi thì về, cô cũng không tin Linh có thể ở lại phiền cô cả đêm. My cầm lấy quyển sách đang đọc dở, pha một ly cà phê rồi ngồi vào ghế đọc, mặc kệ Linh. Hơn mười phút trôi qua, vẫn không có phản ứng gì, Linh sốt ruột nên lần nữa mặt dày, lê thân mình lại "Em sai chị cứ mắng, em không cãi lại, đừng không nói chuyện được không"
Nếu sáng nay Linh lấy giọng này nói chuyện thì đã không có nhiều chuyện không vui đến giờ. Linh không nghe phản ứng, liền một bước lấn một bước, tay chân động đậy "Chị nói gì đi được không?"
Phủi tay Linh khỏi người mình "Không có chuyện gì để nói". Linh ừ một tiếng, giật sách trên tay My bỏ xuống bàn, một tay vòng sau lưng My, một tay đưa xuống hai chân My, ôm My lên
"Aaa, nặng quá"
My bị Linh làm cho giật mình, lại nghe lời Linh nói khiến cô vừa bực mình vừa buồn cười "Thả xuống, ai mượn"
Linh vẫn cứng đầu, không chịu bỏ xuống, ì ạch mà đưa My vào phòng, đặt được My xuống giường liền thở phì phò. My liếc mắt nhìn "Làm gì?"
"Cưỡng đoạt gái nhà lành"
My vẫn nhìn chằm chằm vào Linh, Linh liền nằm xuống bên cạnh, tay ôm lấy My, mặt kề sát tai My, thủ thỉ "Đừng giận em nữa"
"Hừm" My không nói, nhưng cũng không đẩy Linh ra, Linh cười thầm, lên giường liền hiền hẳn "Em với Thủy Tiên thật sự không có gì đâu. Em có thiện cảm với cô ấy, vì cô ấy nội liễm giống chị. Ngoài ra không có gì khác. Thật đó"
Ngưng một lúc, vẫn không thấy My phản ứng Linh tiếp tục "Em biết hôm trước đột ngột để chị lại đó rồi đi sang chỗ khác là sai. Em lớn tiếng cũng là sai. Sáng nay để chị xuống xe lại càng sai. Giờ em ở đây, chị muốn đánh muốn gϊếŧ gì cũng được, nhưng xong rồi thì mình hòa nhau được không"
"Em, xem chị là gì? Muốn chọc giận thì chọc giận, tùy lúc có thể nói vài ba câu để dỗ lại" My nghiêm túc, trong mắt không nóng, cũng không lạnh, đôi mắt bình tĩnh muốn xoáy sâu vào Linh, đợi câu trả lời.
Linh phì cười, nhưng thấy My không có ý định đùa theo mình, liền ngậm miệng lại.
"Em thấy rất đáng cười, xem ra tâm trạng khá tốt. Hẳn là nhờ nghe nhạc" My mỉa mai.
"Ách, chị có nghe quanh đây có mùi chua không?" Linh đưa mũi mình ngửi lại ngửi lại ngửi, rồi bỏ qua cái lườm trắng mắt của My, cô đều giọng "Nhưng phải công nhận Thủy Tiên hát rất hay, giọng treo veo luôn. Nghe có hồn nữa." Linh ngưng lại khi cảm thấy nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm, cô cười nịnh nọt "Nhưng có biết khi em nghe lại nghĩ gì không"
"Biết chị không biết đâu" nhận được ánh mắt tỏ ý thăm dò của My, Linh không nhanh không chậm nói tiếp "Em nghĩ tới một người chỉ hát được mỗi bài Chúc mừng sinh nhật"
"Em..." nhiệt độ đột ngột tăng từ âm độ lên đến một trăm độ, nước cũng có thể sôi và bốc hơi
Linh vuốt tóc My "Sao có thể ghen tới như vậy được nhỉ, em không nghĩ cũng có lúc chị lại...khụ... Chị không tin em, cũng tin chính mình chứ, ai có thể qua được chị, bắt mất hồn em"
"Hơn nữa, chị cũng phải tin vào mắt mình, làm sao chị lại chọn yêu một đứa không tốt, đứng núi này trông núi nọ, đúng không?"
"Em đang giải thích hay đang tự kỷ vậy?" My nhướng mi, sao cô không nhận ra người bên cạnh lại vừa tự kỷ vừa dẻo miệng từ trước nhỉ.
"Em chỉ đang làm rõ để chị hiểu thôi" cảm giác người trong lòng đang thả lỏng hơn, Linh cũng thở hắt ra "Lại nói, em cũng không thích làm chuyện lỗ vốn đâu, bỏ ra sáu bảy năm yêu một người, chưa có kết quả gì lại bỏ dở, sao mà được"
"Em muốn kết quả gì?" My thấy mình thật vô dụng, rõ ràng lúc sáng còn đang uất ức đến muốn khóc, vừa nãy còn khó chịu đến muốn phát hỏa, chỉ đôi ba câu của người kia đã buông vũ khí đầu hàng. Nếu người kia không thật sự yêu mình, cô sợ cô không chịu nỗi.
Linh thổi khí vào tai My "Chị chắc là chị muốn biết". Cảm giác hơi nóng không chỉ bên tai mà đã len lõi vào sâu bên trong. My đẩy Linh ra, lắc đầu "Nói chuyện đứng đắn"
"Ha, thì tất nhiên là lấy được cả tình lẫn người", Linh cười gian "Có muốn nghe chính miệng em nói chị là gì của em không? Hì hì hì"
"Càng ngày càng ba hoa lẽo mép"
Linh lắc đầu, dụi dụi vào đâu đó "Không có đâu, em chỉ nói thật. Nhưng là, chị nghi ngờ, làm em thật thương tâm, cần an ủi an ủi"
"Hửm? Vậy sao? Không nhận ra được em thương tâm. Chỉ thấy có người ngồi say sưa nghe hát, vô cùng vui vẻ"
"Ách" Linh không ngẩng mặt lên, vẫn dụi vào đâu đó. My đẩy Linh ra "Em với cô gái kia..." Không đợi My nói hết câu, Linh thở dài, giọng trở nên nghiêm túc "Là bạn bè bình thường, chỉ có hơn phần áy náy vì anh Lâm mà người ta vô duyên vô cớ gặp nạn. Hôm qua em ấy có mời em đến xem em ấy hát, em đồng ý và ban đầu nghĩ sẽ cùng đi với chị kìa, nhưng chị giận em nên em không nói. Vì hứa rồi nên em mới đến, không hề có ý gì khác"
My nhìn Linh mà không nói, Linh liền kề sát lại, hôn lên hai mi mắt. My liền nhắm mắt, cảm nhận đôi môi đang mềm nhẹ chạm lên mi mắt mình. Đôi môi kia lại dời xuống, hôn lên chóp mũi, và dừng lại trên môi My. Nụ hôn từ nhẹ nhàng đến hôn sâu, cuốn lấy nhau cho đến cảm nhận đối phương không thở nổi Linh mới buông ra. Gương mặt My trở nên hồng, ánh mắt long lanh ngấn nước càng thêm mê hoặc người nào đó. Bàn tay định lần mò tiếp thì điện thoại cô ngoài phòng khách vang lên, My liền đẩy ra.
"Đi ra nghe điện thoại"
Linh hậm hực, nhìn lại là Thủy Tiên gọi, cô chần chừ rồi bấm tắt, trở ngược lại phòng, thấy Linh không nghe máy mà nhanh trở lại, My thắc mắc "Sao không nghe máy?"
"Không quan trọng bằng chuyện này" lời nói vừa dứt thì Linh cũng nằm lên giường, ôm lấy My. My hừ một tiếng "Ai gọi?"
"Thủy Tiên" Linh đáp gọn
My liếc mắt "Không nghe xem người ta nói gì"
"Không gì quan trọng hơn cùng chị lúc này" Linh cũng cảm thấy dường như lưỡi mình được bôi đường thì phải, càng nói càng hay, hay hơn hát. My xì một tiếng, rồi nhớ ra cũng đã trễ liền nhắc nhở người nào đó đang có ý đồ xấu với mình "Em định thất hứa với mẹ?"
"Aaaa, mẹ không mắng đâu" Linh quyết tâm tối nay không về, mẹ có mắng cũng được, xem như chịu đấm ăn xôi.
"Không được, mẹ đang quan sát em" My cau mày, cô cũng không muốn người đang trung lập, có phần ủng hộ lại chuyển sang phản đối.
Linh bĩu môi "Khuya rồi, khuya lắm rồi, ngoài đường không chắc an toàn đâu, chị nhẫn tâm đuổi em về sao?" Linh nói làm My do dự. Thấy My không phản ứng, biết ngay đang mềm lòng "Mai em về sớm, mẹ sẽ không hay đâu, nếu có hay cũng không nói gì đâu, biết em ở chỗ chị mà." Linh như bạch tuột, bám chặt người My.
"Hừm, được rồi, vậy đi tắm trước đi, mặc vậy ngủ được hả"
Được sự cho phép của người kia, Linh cười toe, liền nhanh nhẹn đi vào toilet, không quên nói vọng lại "Lấy đồ ngủ cho em"
Người nào đó tắm xong, chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang người rồi trở ra, muốn câu dẫn người nào đó, đáng tiếc, người kia mang đôi mắt dửng dưng, khẽ liếc rồi quay sang hướng khác "Đồ ngủ trong tủ, em tự lấy"
Linh thay xong đồ ngủ, leo nhanh lên giường, tay chân liền quân lấy My "Lúc nãy em ra...chị...không có cảm giác gì sao?"
"Cảm giác gì?" My biết nhưng cố tình giả như không biết "Chị thấy buồn ngủ, ngủ đi, mai em về sớm mà"
Linh hừ một tiếng, cảm giác mình cực kì thất bại, vô cùng thất bại. Đang cắn môi bực tức thì nghe tiếng My "Hơi nhỏ, em nên ăn đu đủ", lúc nãy trở ra Linh không thấy ngượng ngùng, nhưng nghe My nói xong, cảm giác hai bên mặt nóng bừng. Linh hậm hừ. My liền phì cười "Chị ngủ nha, không được làm phiền đâu đó"
Người kia đang tức tối, cũng đành im lặng, trút bực mình vào cái ôm chặt My.
Sáng sớm, Linh rón rén mở cửa, lại rón rén vào phòng mình tắm thay đồ đi làm, khi trở ra, mẹ cô cũng cùng lúc mở cửa phòng. Bà cười cười "Sớm vậy con"
"Hì hì, mẹ cũng dậy sớm"
"Ừm, mẹ dậy sớm, còn con thì về sớm" đừng tưởng bà không biết chuyện gì xảy ra. Tối qua thừa lúc Linh ngủ, My cấp cho bà một tin nhắn nói Linh đang ở chỗ cô, bà đừng lo lắng. Con gái nhà người ta tâm lý như vậy, chã bù con gái nhà bà đi cũng không nói bà một tiếng, chưa kể đã hứa là không ngủ lại đêm.
Linh cúi mặt, gãi gãi đầu đi lại bàn ăn, dọn ra phần ăn sáng lúc nãy trên đường về cô ghé mua, đứng khom người "Con mời mẹ ăn sáng"
"Đừng tưởng như vậy là mẹ cho qua chuyện con thất hứa" bà ngồi xuống bàn
"Dạ" Linh tiu nghỉu ngồi xuống, ngoan ngoãn ăn mà không ngẩng mặt lên, cô biết là mình sai trước, nhưng cô tình nguyện chịu phạt, để đổi lại một buổi tối ở cạnh ai đó. Cô len lén nhắn cho My một tin
"Lão phật gia lạnh lùng, tiểu công chúa liền thê thảm, cần an ủi an ủi" không lâu sao liền thu lại được một tin nhắn khiến mặt cô liền xám xịt, mẹ cô ở phía đối diện trông thấy liền cười, khiến cô mặt từ xám chuyển sang đen. Tin nhắn là một câu ngắn gọn, nhưng đầy đủ dấu câu
"Tự làm tự chịu, không xứng được an ủi, nha tiểu Linh tử"