Trang đứng đối diện với Nancy, cô khá ngạc nhiên vì Nancy gọi hẹn cô ra gặp mà không phải tự mình theo sau. Nancy nói có chuyện quan trọng đến tìm cô, có lẽ vì lần trước Nancy nói sẽ về Mỹ, cũng có thể vì mấy ngày qua Nancy như đã hứa, không phiền lấy cô nên lần này Trang đã đồng ý.
"Có thứ này muốn đưa cho em" Nancy phá vỡ không khí im lặng. Vẫn như mọi lần, cô phải luôn là người mở miệng trước. Nancy đưa cho Trang mấy cái usb.
"Có gì trong này" Trang nhớ rằng giữa cô và Nancy ngoài những lần chạm mặt không đầu không đuôi thì không còn gì khác nữa. Có gì mà cô có thể xem chứ.
Nancy vỗ trán, cô quên mất nên xem cái usb nào có liên quan đến Trang. Cô đem đi tất cả thứ Ivan thu được. Nancy ngượng ngùng "Ách, tôi quên mất phải xem là cái nào, mà đại khái, chắc có thứ em cần trong đó"
"Chị đùa với tôi à?" Trang có phần nghi ngờ tính nghiêm túc của những lời nói trước đó của Nancy. Cô cảm giác mình đang bị đùa bỡn và bị làm phiền.
Nancy nhăn nhó "Không, không, tôi không đùa em" cô không biết phải nói sao, khi mà cô tự ý đi điều tra chuyện riêng của Trang, nếu nói ra cô lo lắng Trang lại không vui "Ách, tóm lại là em cứ cầm hết về, từ từ kiểm tra lại, tôi còn có việc, phải đi trước" Nancy bỏ lại Trang đứng đó, trên tay là mấy cái usb, còn mình thì lên xe một mạch về công ty.
Như đã hẹn, mẹ của My đến gặp mẹ Linh, còn ba My vì có cuộc hẹn quan trọng, và cũng còn khá giận My nên đã không đến . Không khí có phần ngượng ngùng, cứng nhắc có phần căng thẳng, không như những cuộc gặp trước đó. Không tính là quá thân thiết, gần gũi nhưng mối quan hệ giữa hai gia đình luôn là tương kính, tôn trọng lẫn nhau. Cư xử đúng mực, có thể nói là khá hòa hợp. Nhưng không ngờ lại có ngày này.
Mẹ Linh bắt đầu câu chuyện bằng một tiếng thở dài "Để chị đường xa đến đây, tôi thật thấy có lỗi, nhưng..." bà nhìn sang con mình đang ngồi bên cạnh, lại nhìn My ở phía đối diện "Hai đứa nhỏ quả thực..."
Mẹ của My cũng thở dài, khi nhận được điện thoại của mẹ Linh, bà cũng hiểu chuyện kia cũng cần phải giải quyết. Không chần chừ được nữa, cũng không cứu vãn được nữa. "Tôi cũng thật hổ thẹn, chuyện tới nước này chỉ trách mình không biết dạy con"
"Chị đừng nói vậy, lỗi không riêng ở đứa nào. Nếu muốn trách chỉ trách bọn nhỏ duyên nợ quá ngắn, chỉ đi được cùng nhau một đoạn mà không đi được đến cùng. Mời chị sang cũng muốn hỏi ý kiến của anh chị"
Mẹ My rầu rĩ "Còn ý kiến gì được nữa chị, aizzzzz, thôi thì đành để hai đứa thỏa thuận li hôn." Bà lại nhìn mẹ Linh, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng. Mẹ Linh gượng cười, xem như thỏa hiệp. Bà giữ mẹ My lại cùng dùng cơm, trò chuyện. Với bà thì cho dù chuyện giữa Lâm và My có không thành thì mối quan hệ giữa hai nhà vẫn sẽ không vì đó mà bị phá hủy.
Linh ngồi ở công ty, gần như cả ngày cô không làm được gì ra hồn, nhưng lại không thể về nhà nghỉ. Cô biết lúc này ở nhà đang có khách, mà hơn hết là, cô cảm thấy mình không thuộc về nơi đó, đó không phải nhà của cô.
Tan tầm, Linh dù có không muốn đến mức nào, vẫn phải trở về nhà. Vừa về đến lại nhận được điện thoại của mẹ cô, bà nói cô ra nhà hàng gần đó, mọi người đang ở đó, ăn một bữa cơm xem như là chia tay. Linh ngờ ngợ hiểu mọi chuyện đã giải quyết xong. Nhưng sao cô không thấy nhẹ nhàng chút nào.
Ăn được một lúc, My xin phép đi toilet, Linh cũng bỏ đũa đi sau.
"Chị đã dọn ra ngoài?" Linh vừa biết được trên bàn ăn. Thì ra hôm nay My không đi làm, buổi sáng đi xem phòng, lại quyết định thuê luôn. Đồng thời cũng dọn ra. My làm cô bất ngờ.
"Ừm" My gật đầu, thực ra thì phòng do bạn cô tìm hộ, khá sạch sẽ, cô không phải tốn nhiều công sức dọn dẹp, đồ dùng gần như đầy đủ, cô chỉ cần mua thêm vài thứ là ổn. Cô nhìn ánh mắt buồn bã của Linh "Em sao vậy? Chị dọn ra là chuyện sớm muộn, làm gì mà bày ra gương mặt sầu thảm thế kia"
"Cũng không nói với em trước một tiếng" Linh không lo lắng chuyện My rời khỏi nhà làm cô không gặp mặt thường xuyên. Ngược lại, My dọn ra có phần khiến cả hai được thoải mái hơn. Cô đang lo tới mẹ cô, không biết bà sau khi nói với cô chuyện tối qua, sẽ làm gì kế tiếp. Thái độ bà cương quyết, cô không chắc sẽ dễ dàng thuyết phục được bà.
My nhìn Linh sủng nịnh "Chị cũng quyết định tức thời, lại bận rộn, nhưng không phải em chỉ biết muộn một chút thôi sao?"
Linh cũng cười lấy lòng "Nơi đó sau này cũng là nhà em, vậy mà không cho em cùng đi xem, em không vừa ý thì lại nhọc chị dọn sang chỗ khác"
My phì cười "Biết đùa rồi à? Chã bù tối qua khóc sướt mướt", cô nghiêm túc "Nhưng vẫn chưa nói cho chị biết tối qua mẹ nói gì với em khiến em trở nên như vậy?"
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến tâm trạng Linh lại chùn xuống "Em sẽ nói cho chị biết, nhưng không phải giờ, đợi chuyện của chị với anh Lâm giải quyết xong đã"
My cũng không ép Linh, cô gật đầu rồi rời khỏi toilet.
Ăn xong Linh đưa mẹ trở về, Lâm lại đi uống bia. Linh phải khâm phục, không biết Lâm lấy đâu ra sức khỏe để tối có thể say mèm, sáng lại đi làm bình thường.
Căn nhà lúc này chỉ có mẹ Linh và Linh, cảm giác trống vắng khiến Linh không quen chút nào. Thêm phần đối diện với mẹ, Linh không biết nên cư xử ra sao. Người mà cô gọi mẹ hơn hai mươi mấy năm nay lại không phải là mẹ cô. Dù là tình thân là thứ không phải muốn có là có, muốn tiêu thất là tiêu thất. Cô vẫn xem bà là mẹ mình, vẫn kính trọng, yêu thương bà. Nhưng vẫn thấy có phần thiếu khuyết, không được hoàn hảo, trọn vẹn. Cô nhận ra chỉ sau một đêm, mái tóc bà bỗng trở nên bạc hơn rất nhiều, những nếp nhăn cũng từ đâu hiện ra trên gương mặt bà. Cô biết mình để bà phiền não, mình khiến bà nhớ đến chuyện buồn của lúc trước. Cô đi lại ngồi gần bà, ôm lấy bà.
"Mẹ, mẹ vào ngủ đi, đừng ngồi đây nữa"
Bà vuốt tóc Linh, bà biết đứa con gái này bà đã không uổng công yêu thương, dù sau khi biết mình không phải con ruột bà nhưng vẫn quan tâm bà như trước
"Có chuyện mẹ muốn nói với con" giọng bà nhỏ nhẹ, đầy mệt mỏi, nhưng không thiếu phần uy lực
"Mẹ, mẹ muốn nói chuyện con với My đúng không? Con biết hiện tại mẹ vô pháp đồng ý nhưng mẹ, không phải ai cũng như người phụ nữ kia. My cũng sống chung với mẹ thời gian rồi, mẹ cũng biết chị ấy ra sao mà" Linh nhỏ giọng thuyết phục
Mẹ cô lắc đầu, bà sau một đêm suy nghĩ, cũng bình tĩnh hơn "Mẹ không nghi ngờ gì cách làm người của My, càng tin con hơn. Nhưng... hoang đường, thực sự rất hoang đường. My li hôn với anh, lại nhanh chóng ở cạnh em. Con không quan tâm mình thì cũng không nghĩ My nó sẽ bị người khác nhìn với ánh mắt thế nào sao? Lại nói tới lựa chọn này của con... con sẽ đối mặt bao nhiêu khó khăn đây"
"Mẹ không đành lòng, con biết không? Bây giờ có được sự đồng ý, duy trì của mẹ đi nữa, bên gia đình My cũng không cho hai đứa ở cạnh nhau. Con có cách thuyết phục được họ sao?"
Linh không nghĩ tới bà không phản đối mạnh mẽ như tối qua, những lời của bà lúc này có phần nghĩ vì cô hơn là can ngăn cô. Cô siết chặt bà hơn "Con biết là mẹ lo cho con. Nhưng con chỉ có hai đường đi, một đường đầy những khó khăn, nhưng con nhìn thấy lối ra ở cuối đường, còn một đường sẽ dẫn con đến ngõ cụt..."
Mẹ Linh im lặng, bà lại thất bại khi thuyết phục lần nữa. Nhưng bà thầm cầu cho sự thất bại này của bà không đẩy đến một sai lầm nào khác nữa.
Hôn nhân của một đứa con bà vừa kết thúc, bà không muốn mình ép buộc rồi khiến đứa con còn lại cũng không hạnh phúc. Bà để Linh được làm theo ý mình, nhưng bà sẽ dõi theo bước đi của Linh
"Được rồi, mẹ không xen vào ngăn cản chuyện của con, nhưng ít nhất trong thời gian sắp tới, con và My phải giữ khoảng cách, đừng đi quá gần, cũng đừng...khụ... ý mẹ là hai đứa cũng phải kiêng dè một chút"
Lời của bà khiến Linh như bay lên chín tầng mây. Cô đã nghĩ mình phải vượt ải rất khó, lại không ngờ... còn đang lơ lững đâu đó, mẹ cô lại tiếp giọng "Chưa hết, đừng vội cười, trước khi mẹ cảm thấy hai đứa có thể ở cạnh nhau thì con, trừ những khi đi công tác, tối phải ngủ ở nhà. Hai đứa, nhà ai nấy ở."
Linh đỏ mặt, mẹ cô đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ai tưởng được lúc này mẹ cô lại nghĩ tới chuyện kia. Cô còn chưa có ý định ngủ ở nhà My đâu. Khụ, dù lúc nãy cô có đùa với My là xem chỗ My như nhà mình. Linh đưa mắt nghi ngờ, chẳng lẽ bà lúc nãy đứng rình ngoài toilet.
Bà lườm Linh, dù không biết ánh mắt Linh là ý gì nhưng bà thấy nó bất thiện "Mẹ sẽ luôn quan sát hai đứa, đừng để mẹ bắt được điểm yếu gì của hai đứa"
"Dạ" Linh nhỏ giọng nhưng trong lòng thì mừng rơn, cô muốn khoe ngay với My
"Vui vẻ sớm quá, còn ba mẹ của My, muốn ở cạnh My thì tiên quyết con phải thuyết phục được họ"
Linh gật đầu, cô rất muốn nói cảm ơn bà, nhưng dường như lời cảm ơn thôi chưa đủ, cô lại nhào vào lòng bà, ôm lấy bà "Tối nay con ngủ với mẹ nha"
"Hay thật, gần hai chục năm rồi không thèm đòi ngủ với mẹ, hôm nay bày đặt..."
"Hay con dọn qua ngủ cùng mẹ luôn, cho mẹ tiện kiểm tra" Linh lấy lòng
Mẹ cô lắc đầu "Không cần đâu, tối nay thôi được rồi, cũng không biết nết ngủ con lớn lên có hiền hơn không"
Trang trừng to mắt nhìn mấy file trong usb mà Nancy đưa cho cô. Cô vội vàng gọi cho Nancy xác nhận lại. Cô không ngờ thứ mà Nancy nói lại là này.
"Chị, đến chỗ tôi được không? À không, chị đang ở đâu, tôi muốn gặp chị"
Nancy đang uống rượu với Ivan, thấy Trang gọi cho mình, cô cũng không ngạc nhiên. Nghe Trang muốn gặp mình, cô liền nói Trang đợi cô, cô đến ngay.
Nửa tiếng sau khi Trang gọi, Nancy xuất hiện trước cửa nhà Trang, lúc này cô mới thấy mình có chút choáng váng đầu. Lúc nãy cô uống toàn rượu mạnh, cô nghĩ nếu có say thì Ivan cũng sẽ đưa mình về. Không lâu sao, Trang ra mở cửa, Trang nhìn Nancy gương mặt ửng hồng, hơi rượu khá nồng, cô nhíu mày
"Chị uống rượu? Nếu không tiện thì không cần đến ngay"
Nancy cười cười "Tôi không sao. Em có chuyện gì cần gặp tôi?" cô thật muốn vào trong ngồi xuống hơn là đứng đây nói chuyện với Trang. Nhưng biết sao được, người ta chưa có ý cho cô vào nhà.
Nhận thấy Nancy có điểm không vững, Trang dịch người sang một bên chừa khoảng trống cho Nancy bước vào "Chị vào nhà trước rồi nói"
Nancy ngồi phịch xuống ghế, cô cũng không quan tâm đến thứ gọi là hình tượng, cô thèm nghỉ hơn. Trang đặt trước mặt Nancy ly trà nóng, cô bỏ vào trong đó lát gừng
"Chị uống cho tỉnh trước đã"
Nancy uống một ngụm, đặt ly xuống "Em đã xem file đúng không? Tôi nhờ người đe dọa buộc anh ta giao ra. Em yên tâm, đó là toàn bộ, không còn lưu ở chỗ nào khác đâu"
"Tại sao..."
Nancy đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu Trang đừng nói "Tôi biết em muốn hỏi gì, đừng hỏi tôi những câu mà tôi không trả lời được"
"Từ giờ chắc anh ta cũng không tìm em nữa, không còn gì để uy hϊếp nữa mà. Tôi chỉ muốn giúp em, không có ý gì khác"
"Tôi nhức đầu quá, có thể nằm ở đây không?"
Trang nhìn lại, sofa của mình không đủ lớn, nếu muốn nằm, chỉ có thể vào giường của cô, nhưng là...
Nhìn ra Trang do dự, Nancy thấy trong lòng có chút thất lạc, cô day day trán, rồi đứng dậy "Mmm, chắc em không còn gì để hỏi đâu nhỉ, tôi về đây, em cũng ngủ sớm đi, chúc em ngủ ngon" Nancy cố giữ bước chân mình không chệch choạng. Khoảng cách từ ghế đến cửa không xa, nhưng bước chân Nancy nặng trịch, cô cười chua xót, lòng cô vẫn muốn nghe một lời giữ lại.