Chương 3

"Chị, làm như vậy để được gì?" Linh đã để yên cho My ôm mình. Cô cũng khao khát được vòng tay ấm áp này, cô khát, khát đến nỗi chỉ một chút cũng muốn níu giữ. Dù biết có lẽ chỉ như bong bóng xà phòng, thoáng đẹp đó rồi vỡ ngay đó. Được một lúc, lí trí lại một lần nữa đánh lại. Linh đẩy My ra "Buông tha cho tôi đi, xin chị"

Có tiếng gì đó vụn vỡ trong lòng My. My sững sờ, ngay cả nước mắt cũng không thể rơi. Dường như trong tim lúc này là từng vết rách đang bị xé toạt ra. My không tin được, Linh đang ở trước mặt mình, dùng một giọng ôn nhu nhất, xin mình buông tha cô. Rốt cuộc mình đã là gì để cô gái này trở nên như vậy. Từ một người mạnh mẽ. tự tin, năng động, lại hết lần này đến lần khác trốn chạy, chạy khỏi cả những người thân yêu nhất. Và giờ mở miệng xin chính mình buông tha cho cô.

"Nếu chị còn tìm tôi như thế này một lần nữa thì tôi sẽ đi sang nơi khác để không chỉ chị mà ngay cả Vân hay Trà hay bất kì ai cũng không tìm được. Chị nằm xuống ngủ đi, mai về sớm."

My để cho Linh đỡ mình nằm xuống. Ngoan ngoãn như thể một đứa trẻ sợ có bất kì điều gì sai lầm sẽ bị quở trách. My tin, tin rằng Linh có khả năng lại bỏ đi một lần nữa. Nhớ lại 3 ngày sau khi hôn lễ được tổ chức xong, My về nhà mẹ, đến khi cùng Lâm về lại nhà chồng, My đã không thấy Linh đâu. Ngay cả ba mẹ Linh cũng không rõ, chỉ biết Linh đã xin nghỉ tại công ty, và chỉ nhắn lại rằng bản thân muốn thay đổi không khí. Ba mẹ Linh không mấy lo lắng vì hiểu rõ tính Linh độc lập từ bé. Nhưng My lại cực kì hoang mang. My biết Linh trốn chạy vì điều gì. My biết tình cảm Linh dành cho mình và rất sợ cô xảy ra chuyện. My đã cố liên hệ với tất cả những người bạn của Linh để hỏi thăm cô ở đâu. Nhưng có vẻ như khi một người cố tránh thì bạn có tìm thế nào cũng vô ích.

My đã dường như bất lực, và bên cạnh nổ lực tìm kiếm, My cũng phải cố che giấu không để người trong gia đình Lâm biết My quan tâm "đặc biệt" đến Linh. Những tưởng vô vọng, My lại vô tình nghe được mẹ Linh gọi cho Vân. Biết được Linh ở gần Vân và Trà nên My vội vàng đến thành phố này. Nhưng My quên mất cho dù biết được thành phố, đến được thì thế nào. Nó sẽ rất lớn cho những người muốn tìm thấy nhau, và lại vô cùng bé nhỏ cho những ai muốn trốn tránh nhau. Có đôi khi cố ý sắp đặt lại không hay bằng tình cờ. Tình cờ My cảm thấy tuyệt vọng nên muốn đi uống rượu. Tình cờ My vào quán bar X. Tình cờ Linh cũng muốn thay đổi không khí và tìm hai người bạn của mình. Tình cờ hai người bạn ấy cũng ở trong quán bar X. Nên My trong muôn vàn thứ tình cờ, lại được Linh đưa về.

Linh ngồi trên ghế sofa. Dùng áo khoác của mình đắp lên cơ thể và nặng nề ngủ. My rất muốn gọi Linh lại giường nhưng không cách nào mở miệng. My không hiểu rốt cuộc thì mình đến đây tìm Linh để làm gì, để biết Linh vẫn mạnh khỏe? Và không gì thêm nữa? Thứ Linh muốn My đã không thể cho, và hiện tại lại càng không thể. Có phải thật sự là My nên sống đúng vai trò là chị dâu, nên để yên cho mọi thứ trong Linh được nhòa dần?

My tiến lại gần Linh, lấy tay khẽ vuốt nhẹ lên gương mặt, lên sóng mũi, lên mi mắt. My hoảng hốt, thực sự mình đã sai rồi phải không? Rõ ràng là bản thân yêu chính là gương mặt này, chứ không phải gương mặt chỉ hau hau giống. Vậy thì tại sao lại chấp nhận lấy người kia, mà không phải là cùng người này vượt qua sóng gió để bên nhau. Hôn nhẹ lên trán Linh và thì thầm "Xin lỗi", My trở lại giường, cố giỗ giấc ngủ của mình. Ngược lại với My, ngay từ lúc My đưa tay mà vuốt ve gương mặt mình thì Linh đã tỉnh giấc. Giấc ngủ bình thường với Linh mà nói là đã không quá sâu, lại thêm gần đây có quá nhiều điều phiền nhiễu khiến Linh chỉ gần như chợp mắt lại mà không phải ngủ. Linh chua xót, nếu cảm thấy có lỗi, hà cớ gì để mọi chuyện đi quá tầm kiểm soát rồi lại xin lỗi. Linh đợi cho nghe được tiếng hít thở đều của My rồi bước ra ban công, rít vào một hơi thuốc và chờ trời sáng.

New York, Mỹ

"Lâm, tập huấn hôm nay xong cùng nhau đi ăn chút gì đi, Nancy phát động, tôi thấy cô nàng khá quan tâm đến ông đấy"

Lâm huơ huơ bàn tay lên trước mặt Minh, ý như nhắc nhở chính mình đã có gia đình. Minh cười cười, tiến lại nói nhỏ vào tai Lâm đầy ẩn ý "Đừng bảo ông luôn đeo nó". Lâm bật cười trước sự hiểu ý của người bạn, cũng là đồng nghiệp của mình. Chuyến đi công tác lần này của Lâm bản chất là tập huấn nghiệp vụ để Lâm cùng Minh có đầy đủ hơn những kiến thức chuyên môn, và kiến thức quản lý. Sau đợt tập huấn 6 tháng, nếu kết quả tốt, công ty sẽ ưu tiên cho việc chọn ở lại Mỹ hay về lại đơn vị cũ. Lâm cũng không định ở lại nên không quá cố gắng trong quá trình tập huấn, thành tích không có gì nổi bật. Nhưng người hướng dẫn, cô gái tên Nancy lại có vẻ như rất chú ý đến Lâm, lại thường xuyên hỏi những vấn đề liên quan đến cuộc sống của Lâm ví như có quen với múi giờ chưa, sinh hoạt có gì bất tiện không,... Lâm không phải tuýp người chung thủy, nhưng Lâm thực sự yêu cô vợ của mình, nên trước những quan tâm của Nancy, Lâm tỏ ra khá lạnh nhạt. Và phải chăng là những cô gái thường thích người đàn ông mang vẻ lạnh lùng? Khi mà Lâm càng tỏ ra dửng dung thì Nancy lại càng muốn tiếp cận hơn tới Lâm. Mà điển hình, việc mở tiệc tối nay mà Nancy gợi ý cho Minh cùng mọi người, không hề đơn thuần chỉ là một bữa ăn cùng nhau sau một ngày làm việc mệt nhọc.

Ăn tối xong, cả nhóm lại đi bar. Sau những màn nhảy nhót uốn éo và những cái cụng ly, Nancy đã nhoài người. Minh lè nhè nhắc nhở rằng Lâm cùng đường với khu Nancy đang ở. Lâm đành hộ tống người đẹp trở về.

"Hôm nay chơi vui không?"

"Quý cô tỉnh rồi sao? Đến trước cửa nhà rồi, tự mở cửa vào nhé" Lâm định dợm người bước đi thì bị Nancy nắm lấy. Cô xoay Lâm lại và áp sát người Lâm vào tường. Cô hôn lên môi Lâm, khẽ nhấm nháp lấy hương vị của anh, hai tay cô ôm lấy mặt Lâm như muốn rút gần hơn nữa khoảng cách giữa anh và cô. Lâm trong một thoáng ngạc nhiên thì đã lấy lại được bình tĩnh. Anh đẩy Nancy ra, tay anh siết chặt nắm đấm cố gắng kiềm chế và giữ bình tĩnh để không được tát cô gái này. Gương mặt Nancy lúc này đỏ bừng, không rõ vì rượu, vì ngượng, hay chính vì cái hôn kia khơi gợi trong cô du͙© vọиɠ. Nhưng dù thế nào thì Nancy đã thực sự ngượng nghịu khi bị Lâm đẩy ra. Đúng lúc ấy, điện thoại Lâm vang lên, cuộc gọi có vẻ như đã cứu rỗi cho Nancy khỏi cảnh khó xử này, cô tìm kiếm trong túi xách mình chìa khóa. Cô lật đật tra chìa khóa vào ổ khóa, nhưng mãi đến lần thứ 3 cô mới đưa được chìa khóa vào ổ và mở cửa vào nhà. Một cánh tay chặn lấy cửa khi cô cố đóng cửa lại. Nancy ngạc nhiên vì nghĩ rằng Lâm nghe điện thoại xong sẽ về chứ không có ý định vào nhà cô. Cô dịch người sang một bên cho Lâm thuận tiện tiến vào. Điện thoại Lâm lại vang lên tiếng báo tin nhắn, Lâm mở ra xem, gương mặt Lâm trở nên xanh mét. Anh quăng chiếc điện thoại đi, tiến lại gần Nancy, bắt lấy người cô và hôn lên môi cô. Cái hôn đầy bá đạo, xâm chiếm thay vì ôn nhu, nhẹ nhàng. Nhưng điều ấy không khiến Nancy khó chịu, ngược lại, cô cảm thấy càng thêm kí©h thí©ɧ.