Chương 5

Hôm nay không đợi Hàng Ảnh kêu, Hồ An Tuyết đã ngồi ở ngay bên cạnh chị, tuy nhiên sô pha rất rộng, giữa hai người vẫn cách xa nhau một khoảng, mùi hương trên người của Hàng Ảnh như ẩn như hiện, không quá rõ ràng, tuy nhiên vẫn làm Hồ An Tuyết cảm thấy thư thái.

Phim truyền hình bắt đầu chiếu, Hàng Ảnh đẩy đĩa đựng trái cây đến trước mặt Hồ An Tuyết, "Ăn trái cây."

Tiếp theo chị quay mặt về phía Hồ An Tuyết đang dựa vào sô pha, hai chân đều đặt lên sô pha.

“Dạ." Hồ An Tuyết nhẹ nhàng dạ một tiếng, cầm lấy một quả dâu tây rụt rè ăn, cô ăn rất chậm, muốn dùng cái này để giảm bớt sự khẩn trương của mình, bởi vì Hàng Ảnh ngồi cách cô thật sự quá gần, không cần quay đầu, chỉ dùng khóe mắt, cô vẫn có thể nhìn thấy bầu ngực tròn trịa của Hàng Ảnh.

Cô thật sự không phải cố ý muốn chú ý tới chỗ đó của Hàng Ảnh, mà là do cách ăn mặc của Hàng Ảnh thật sự quá mát mẻ. Trên váy ở chỗ thắt lưng có một lớp đệm ngực mỏng manh, nhưng nó không chịu nổi cổ áo thấp, động tác của Hàng Ảnh lại rất tùy ý, dẫn đến việc phân nửa phần ngực của chị đều lộ ra bên ngoài.

Hàng Ảnh: "Tiểu Tuyết, cho chị ăn một trái đi.”

“À, được." Mặc dù Hồ An Tuyết cảm thấy yêu cầu này của Hàng Ảnh có chút kỳ quái, nhưng cô không từ chối được, cô nhanh chóng làm theo.

Cô lập tức nhét quả ô mai trong tay mình vào trong miệng của mình, tiếp theo đưa tay lên đĩa, thoáng do dự, chọn một quả ô mai đỏ nhất, thoạt nhìn ngọt nhất rồi cầm lên, đưa tới trước mặt Hàng Ảnh.

Hàng Ảnh không dùng tay tiếp, mà há miệng, a một tiếng.

Vì thế Hồ An Tuyết nhanh chóng hiểu rõ, cô bất ngờ không kịp đề phòng thấy được đầu lưỡi của Hàng Ảnh, hô hấp của cô cứng lại, cổ họng theo bản năng lăn lộn lên xuống, tiếp theo khẩn trương đưa dâu tây trong tay tới bên miệng Hàng Ảnh.

Hàng Ảnh hơi cúi đầu cắn lên quả dâu tây, trong nhất thời trên quả dâu tây để lại dấu răng rõ ràng, đôi môi vốn hồng nhuận của Hàng Ảnh đồng thời trở nên càng thêm đỏ tươi ướŧ áŧ mê người.

Hàng Ảnh nhai vài miếng rồi nuốt sạch, tiếp theo lại há miệng lấy lưỡi nâng quả dâu tây của Hồ An Tuyết đưa rồi ngậm hết vào trong miệng, trong suốt quá trình, môi của cô không cẩn thận đυ.ng phải đầu ngón tay Hồ An Tuyết, trong nháy mắt, một loại cảm giác ấm áp xa lạ truyền tới đầu ngón tay Hồ An Tuyết, trong đầu Hồ An Tuyết nổ ầm một tiếng, dường như ngay cả âm thanh của TV cũng không nghe được.

Dừng hai giây Hồ An Tuyết mới ý thức được cô nên rút tay lại, cũng âm thầm mắng chính mình một câu biếи ŧɦái, không cẩn thận đυ.ng tới mà thôi, chị dâu ăn dâu tây em chồng đưa tới mà thôi, cô nghĩ lung tung cái gì không!

Toàn bộ quá trình kế tiếp Hồ An Tuyết đều khẩn trương vô cùng, cũng may Hàng Ảnh không để Hồ An Tuyết đút dâu tây cho chị ăn nữa. Hồ An Tuyết nói không rõ đây là cảm giác gì, tóm lại đáy lòng của cô rất loạn.

Đêm nay hai người lại cùng nhau xem hai tập, phim truyền hình này có tổng cộng tám tập, còn có bốn tập, vì thế Hàng Ảnh lại hẹn Hồ An Tuyết cùng nhau tiếp tục xem phim, tuy nhiên không phải tối mai, mà là tối hôm sau nữa.

Buổi tối ngày hôm sau, quả nhiên khi Hồ An Tuyết tan làm quay về nhà không có nhìn thấy Hàng Ảnh, Hồ An Tuyết đặc biệt chú ý điều nhỏ nhặt này, Hàng Ảnh về nhà lúc ba giờ sáng, điều này rất kỳ quái, tuần trước cũng có lần chị quay về vào giờ này, Hồ An Phong cũng vậy.

Hồ An Tuyết luôn cảm thấy hai người bọn họ có bí mật gì đó.

Buổi tối hôm sau nữa, lúc Hồ An Tuyết và Hàng Ảnh cùng nhau xem tập thứ năm phim truyền hình, Hồ An Phong đã trở lại, khi anh trai vào cửa nhìn thấy các cô, biểu cảm trên gương mặt rõ ràng có chút ngoài ý muốn, tuy nhiên không nói gì, mà là trực tiếp trở về phòng mình. Hồ An Tuyết chú ý đến, sau khi Hồ An Phong trở về, tư thế ngồi của Hàng Ảnh rõ ràng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, thậm chí còn mặc thêm một cái áo khoác mỏng, che đi bầu ngực tròn vốn sắp lộ ra bên ngoài.