Chương 3

Khi Hàng Ảnh ra ngoài ăn mặc rất bình thường, rất thoải mái, ở nhà chị ăn mặc cũng rất bạo dạn, thậm chí là lộ ra không ít.

Hôm nay chị mặc một chiếc váy thắt eo màu đỏ, cổ áo rất thấp, Hồ An Tuyết cũng có thể nhìn ra đường nét của chị trên màn hình TV mà không tốn chút sức lực nào, cơ thể chị phát triển rất tốt.

Váy thắt eo dài tới đùi, nếu Hàng Ảnh không phải nghiêng người nửa nằm trên ghế, Hồ An Tuyết cảm thấy, có thể mình cũng có thể nhìn thấy qυầи ɭóŧ của chị.

Dáng người Hàng Ảnh rất đẹp, rất tương xứng với dung mạo của chị, vô cùng hoàn mỹ xinh đẹp. Hồ An Tuyết một chút cũng không phải hâm mộ chuyện này, mà chỉ là đơn thuần cảm thấy Hàng Ảnh rất đẹp, dẫn tới cô muốn thưởng thức.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Hồ An Tuyết bỗng nhiên cảm giác dường như Hàng Ảnh cũng đang nhìn cô qua TV, tựa như như hai người các cô còn đối mắt với nhau.

Hồ An Tuyết sợ tới mức vội vàng dời tầm mắt, giả vờ xem TV.

Trên thực tế cô vốn không biết phim truyền hình này nói về cái gì, chỉ biết là một bộ phim huyền nghi, tiết tấu rất nhanh, sau khi bỏ qua một ít chi tiết, sẽ rất khó theo kịp hướng đi của nội dung kịch bản.

Hồ An Tuyết tựa như đuổi theo tiến độ giảng bài của giáo viên toán, điên cuồng cố gắng tiếp thu nội dung kịch bản, nắm lấy tin tức quan trọng, đề phòng lúc Hàng Ảnh thảo luận nội dung kịch bản với cô mà sơ ý làm lộ ra sơ hở.

Một tập phim kết thúc, màn hình lại tối đen, bóng dáng hai người cùng sô pha phía sau đều in lên TV một cách rõ ràng, Hồ An Tuyết chịu đựng không nhìn Hàng Ảnh, vẫn ngồi đoan trang như cũ.

Hàng Ảnh lại quay đầu nhìn cô, "Chị cảm thấy tên hàng xóm kia chính là hung thủ, em cảm thấy thế nào?"

"Hình như là vậy."

Phải hay không phải? Cô hoàn toàn không nhìn ra, nhưng phụ họa là được rồi.

"A, không đúng, có một chi tiết ám chỉ hắn không có thời gian gây án."

Hàng Ảnh bỗng nhiên lại sửa miệng.

"Vâng, hình như là vậy."

Hồ An Tuyết tiếp tục phụ họa.

"Không phải em rất nghiêm túc xem sao? Không chú ý tới chỗ đó sao?" Hàng Ảnh quay đầu nhìn về phía Hồ An Tuyết.

"Vâng, không chú ý tới."

Nhận ra tầm mắt Hàng Ảnh, Hồ An Tuyết vừa khẩn trương vừa chột dạ.

"Được rồi, đã khuya rồi, đi ngủ đi, cám ơn em đã xem TV với chị."

Hàng Ảnh quay đầu, dùng điều khiển điều khiển từ xa tắt TV.

Hồ An Tuyết: "Không có gì đâu ạ. Dù sao em cũng không có việc gì."

Hàng Ảnh: "Vậy ngày mai em có rảnh không? Có thể tiếp tục xem TV với chị không?"

Nhận thấy được tầm mắt của Hàng Ảnh lần nữa rơi lên trên người mình, vì biểu thị lễ phép, Hồ An Tuyết lấy can đảm quay đầu nhìn chị: "Được chứ, ngày mai em có rảnh."

Rốt cuộc cũng có cơ hội quang minh chính đại mà nhìn Hàng Ảnh rồi, vừa đối diện tầm mắt của Hàng Ảnh, trong lòng Hồ An Tuyết lập tức dâng lên một loại cảm giác khác thường, Một cảm giác dường như bị sét vô hình đánh trúng.

Có lẽ là do bị những người đàn ông xung quanh ảnh hưởng, cũng có lẽ là do trời sinh, từ nhỏ Hồ An Tuyết đã không có cảm giác với phái nam, ngược lại thường xuyên bị người có cùng giới tính hấp dẫn, có điều cô cũng chỉ dừng lại ở giới hạn yên lặng thưởng thức, cũng không thật sự coi mình là đồng tính, chỉ là thỉnh thoảng sẽ xem vài tác phẩm có đề tài đồng tính.

Có điều trong tác phẩm đề tài đồng tính sẽ viết loại tình cảm này rất rõ ràng, cho nên bây giờ cô rất rõ ràng nhận thấy được hảo cảm của mình đối với Hàng Ảnh, loại hảo cảm này tựa như đang chậm rãi sâu sắc, trở nên nguy hiểm.

Hàng Ảnh thật sự là người phụ nữ có mị lực nhất cô từng gặp, nếu không phải biết đây là chị dâu mình, có lẽ cô thật sự sẽ hãm vào rất sâu.