Chương 2

Hàng Ảnh đối xử với Hồ An Tuyết vô cùng thân thiện, phảng phất như việc cô vào ở cũng không mang đến gánh nặng cho chị, trong nhà vẫn như cũ dùng tiền mời bảo mẫu tới, Hàng Ảnh không cho cô làm dù chỉ một chút chuyện nhỏ, còn vô cùng quan tâm cô. Trước khi ăn cơm lấy đồ ăn vặt cho cô, lúc ăn cơm gắp thức ăn cho cô, cơm nước xong còn lấy hoa quả cho cô ăn, thậm chí buổi tối trước khi đi ngủ còn có thể quan tâm cô có cảm thấy lạnh hay không, có cần dùng thêm chăn hay không.

Hồ An Tuyết cảm thấy Hàng Ảnh thật sự là có chút khoa trương, tuy rằng mới đầu xuân, trong nhà còn có chút lạnh lẽo, nhưng dù sao cũng đã là cuối tháng tư, đắp chăn của mùa đông làm sao có thể lạnh đây?

Tuy rằng sự quan tâm của Hàng Ảnh dành cho cô phần lớn là dư thừa, nhưng Hồ An Tuyết vẫn cảm thấy rất ấm áp, bởi vì từ nhỏ đến lớn, Hàng Ảnh là người đầu tiên quan tâm đến cô như vậy.

Ban đầu Hồ An Tuyết cho rằng bởi vì Hàng Ảnh coi trọng Hồ An Phong, cho nên mới có thể coi trọng cô, nhưng vào ở chung vài ngày, Hồ An Tuyết cảm thấy Hàng Ảnh tựa như cũng không quá quan tâm Hồ An Phong, thậm chí hai người họ cũng rất ít nói chuyện.

Ban đầu Hồ An Tuyết cho rằng bọn họ chỉ cãi nhau, đang chiến tranh lạnh, nhưng sau đó cô gần như xác nhận, hàng ngày bọn họ chính là dùng hình thức như vậy để ở chung với nhau.

Thậm chí hai người bọn họ vẫn luôn ngủ riêng với nhau, trong nhà có bốn phòng ngủ, Hàng Ảnh ở phòng ngủ chính, Hồ An Phong ở phòng ngủ phụ, phòng của hai người thậm chí cũng không gần nhau.

Trong hôn lễ vội vàng thoáng nhìn, Hồ An Tuyết đã cảm thấy Hàng Ảnh rất đẹp, bây giờ ở chung dưới một mái hiên, tiếp xúc gần gũi cô càng cảm thấy như vậy.

Hồ An Tuyết nghĩ mãi không ra, Hàng Ảnh xinh đẹp lại có tiền như vậy, còn không thích Hồ An Phong, vậy tại sao lại muốn kết hôn với Hồ An Phong?

"Tiểu Tuyết, đưa điều khiển từ xa cho chị nhé."

Hồ An Tuyết đang miên man suy nghĩ, vừa vặn người cô đang nghĩ lại mở miệng gọi cô, làm cô hoảng sợ, có điều trong nháy mắt Hồ An Tuyết kịp phản ứng lại, đưa điều khiển từ xa trên bàn trà gần cô cho Hàng Ảnh.

Hàng Ảnh nhận lấy điều khiển từ xa cũng không vội vàng dùng ngay, mà là mang theo vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn Hồ An Tuyết, khóe môi còn cười, "Em suy nghĩ miên man cái gì vậy? Phim trên TV cũng đã chiếu xong một tập, màn hình tối đen rồi, còn nhìn chằm chằm."

"A, em không có mà."

Hồ An Tuyết phủ nhận theo bản năng, nhưng trên thực tế cô quả thật đang ngẩn người, cô đang nhìn bóng dáng của Hàng Ảnh phản chiếu trên màn hình TV mà ngẩn người.

Hàng Ảnh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, "Lại đây ngồi đi, em ngồi lệch như vậy, xem TV sẽ rất mệt đó."

Hồ An Tuyết là cố ý ngồi ở vị trí cách xa Hàng Ảnh, không biết vì sao, cô vừa nhìn thấy Hàng Ảnh liền khẩn trương, ngồi ở bên cạnh chị lại càng làm cô cảm thấy như bị kim châm.

Nhưng cô không thể từ chối Hàng Ảnh, Hàng Ảnh vừa dứt lời, cô lập tức nghe lời dịch qua.

Trên người Hàng Ảnh rất thơm, mỗi lần vừa tới gần chị, Hồ An Tuyết liền có thể ngửi được một hương hoa nhàn nhạt, không giống như là hương thơm của nước hoa, càng giống như là dầu gội đầu, sữa tắm dưỡng da thì phải, ngửi rất tự nhiên, thấm vào ruột gan, mỗi lần như vậy Hồ An Tuyết đều nhịn không được lặng lẽ hít thở thật sâu, cẩn thận ngửi mùi hương này.

Hồ An Tuyết vốn cũng không dám nhìn Hàng Ảnh, lần này ngồi sát bên cạnh chị Hồ An Tuyết lại càng không dám quay đầu, có điều như vậy lại càng thuận tiện cho cô nhìn bóng Hàng Ảnh phản chiếu trên TV. Bởi vì ngồi ở đây thì đầu và tầm mắt của cô không bị lệch, chỉ cần đoan đoan trang trang ngồi là có thể nhìn thấy bóng dáng của Hàng Ảnh.