Chương 4

Hôm sau mình ngủ dậy muộn. Ko đi làm được vì hôm qua say quá , xong lại vật vã với em trai chồng nên người mệt lả đi. Không muốn dậy nữa. Chú ấy dậy trước rồi đi làm. Mình lặng lẽ về phòng rồi bật nước tắm gội , kiếm cái gì ăn cho đỡ đói. Đầu óc vẫn còn hơi choáng. Tối ấy chồng mình vẫn chưa về. Chú em đi làm về lại vào bếp nấu cơm với mình. Mình thì ngượng ngùng chuyện tối qua , đối mặt mình ko biết mở lời thế nào. Cứ im lặng. Chú ấy thì không thế. Cứ sắn tay làm việc , tranh làm cho mình. Mẹ chồng mình chẳng nhìn thấy gì nên nghe tiếng dao thớt trong bếp cũng yên tâm ngồi chơi rồi nghe đài

Mình cố gắng không nói chuyện , ko nhìn mặt em chồng vì xấu hổ ! Vì đã làm chuyện đó khi chồng ko có nhà. Lúng túng trước sự quan tâm của chú ấy.

Do chủ quan là mình khó có con nên sau lần ngủ chung với em trai chồng mình ko uống thuốc tránh thai. Đến ngày kinh nguyệt, mình ko thấy có kinh , mà khoảng nửa tháng trở lại đây sáng nào ngủ dậy mình cũng nôn khan. Lại cho rằng do uống rượu vào nên dạ dày có vấn đề. Nhưng không ! Mình thèm ăn bún . Sáng nào cũng đi ăn bún chả quạt. Gọi 1 lúc 2 suất. Ăn hết mà vẫn còn thèm. Đến khi kinh quá 17 ngày mình thấy nghi nghi. Đi mua que về thử . 2 vạch căng đét !!!!

Mình suy sụp ! Không biết phải làm thế nào. Sợ ko chắc chắn nên mình đi khám lại cho chắc. Thai 5 tuần , phát triển rất tốt. Mình chết lặng người đi. Mình đã có thai với em chồng !

08f9bc2357ced94a2dc925b9bf67524b

Số mình đen đủi thế nào , uống thuốc các thứ , gần chồng hàng năm trời ko đậu thai. Đến lúc bỏ buông ra không gần chồng không uống thuốc , ngủ với em chồng 1 lần thì dính chưởng luôn !

Sợ quá. Sợ chồng phát hiện rồi mọi chuyện vỡ lở ra , mình về nói với chú ấy

. Chú ấy vui lắm. Bảo có con thì em phải vui chứ. Em mong mỏi lâu như vậy giờ có con em lại buồn là sao ?

Nhưng đứa con này là ngoài ý muốn ! Tôi ko hề muốn nó xuất hiện vào lúc này ! Tôi lo lắm. Chú bảo phải làm sao bây giờ .

Thôi ko có anh trai anh ở nhà đừng xưng hô tôi – chú nữa. Xa lạ lắm. Dù sao mình cũng ấy nhau có con rồi. Anh vui lắm. Em đừng phá. Anh sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.

Thôi ? Tôi xin chú. Đừng làm to mọi chuyện ra được không ? Tôi chỉ còn nước chui đầu xuống đất đấy ! Huhu.

Thế bây giờ em định thế nào ? Đứa bé có tội gì đâu. Khó khăn lắm em mới có con được . Em định cứ thế mà bỏ đi à. Nó cũng là con anh đấy ! Xấu đẹp gì không quan trọng. Mọi người cười chê thì mặc kệ họ. Mình hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất chứ ! Em xấu hổ thì anh đưa em bỏ trốn nhé.

Vậy mẹ để cho ai ? Anh trai chú ko để yên đâu.

Mẹ thuê người giúp việc

Anh đi làm sẽ lo được cho 2 mẹ con em. Anh sức dài vai rộng việc gì anh chẳng làm được !

….

Nói thì dễ vậy nhưng thực sự mình ko làm dc như lời chú ấy nói. Không vượt qua dc cái suy nghĩ của bản thân. Sợ quá nhiều thứ , nên mình đã quyết định bỏ đi đứa con của mình. Mình suy nghĩ rất nhiều , âm thầm ko để cho chú ấy biết. Hằng ngày đi làm về chú mua bao nhiêu đồ ăn về cho mình bảo yên tâm dưỡng thai.

Chồng mình thì ko hay ở nhà , vợ chồng xa cách nhưng vẫn đưa tiền về đều đều cho vợ để chăm mẹ và chi tiêu.

Mình xin nghỉ 3 ngày , quyết định đến phòng khám tư nhân bỏ thai. Xong xuôi về nhà mẹ đẻ chơi , nói dối là bị ốm nên xin nghỉ. Bố mẹ mình cũng tin.

Chú ấy đi làm về thấy mình ko ở nhà , hỏi mẹ thì bảo nó về quê chơi nên đã nghi ngờ mình đi phá thai. Chú ấy phi luôn trong đêm về quê để gặp mình. 12h đêm gọi mình ra đầu ngõ nói chuyện :

_ Em nói đi. Em bỏ về như thế này là làm sao ?

_ Tôi về chơi cho khuây khỏa !

_ Không lẽ ….

_ Tôi bỏ đứa bé rồi.

Chú ấy túm 2 tay mình vung mạnh , lắc đầu bảo mình độc ác , bảo mình nhẫn tâm. Tại sao khuyên bảo như vậy vẫn không chịu nghe lời. Bảo anh yêu em thật lòng , sẵn sàng đứng ra chịu trách nhiệm cơ mà. Sao em bỏ con anh đi. Em làm như vậy em ko suy nghĩ à ?

Lời nói của chú ấy như con dao cứa vào tim mình. Đúng vậy , mình chỉ nghĩ cho cái danh dự hão của bản thân , ko màng đến đứa con của mình , không màng đến hạnh phúc mình đáng đc hưởng. Mình tệ quá !

Nói xong chú ấy bỏ về. Dồ ga thật mạnh. Suốt đêm mình thao thức không ngủ dc. Những ngày sau mình về nhà chồng rồi đi làm , chú ấy cố tránh mặt mình. Ko ai nói với ai câu nào. Mình nghĩ chú ấy như thế này cũng tốt. Mình đỡ khó xử.

Nghĩ thế nhưng mình không làm được. Mình phát hiện ra mình đã có tình cảm với chú ấy. Không phải vì lần phát sinh quan hệ , mà do sự quan tâm ân cần mà mình nảy sinh tình cảm.

Một đằng thì chồng có cũng như không. Một bên thì 2 đứa yêu nhau rồi nhưng mình ko dám thừa nhận. Giận nhau ko nói chuyện , là mình đã sai nên chú giận rất lâu. Sống trong khoảng cách như vậy thật sự rất đau khổ.

Thời gian sau mình nói chuyện với chồng chuyện ly hôn. Mình nói khó có con nên muốn cho anh cơ hội giải thoát và tìm người khác đẻ con cho anh. Anh không đồng ý.

Từ lần mình đề cập chuyện ly hôn. Chồng mình hay về nhà hơn. Lại quan tâm mình hơn. Thói đời. Lúc có không giữ . Khi sắp mất rồi thì tiếc . Ra sức vun đắp để hàn gắn tình cảm. Nhưng trái tim mình đã hướng về em trai anh mất rồi.