Chương 16.1: Địch có ta có (1)

Do địa điểm tổ chức ở ngoại thành nên xung quanh có rất ít địa điểm ăn uống, vui chơi. Tối đó, Triều Mộ chọn một quán bình dân gọi vài món và một két bia để ăn mừng trận đầu thành công trót lọt.

Trong quán chỉ có sáu bàn, đều đã đầy khách. Nghịch Lý Haig ngồi cách họ không xa, bốn bàn còn lại cũng toàn là ban nhạc được vào nhóm A, hai bàn trong số đó nổi tiếng hơn họ. Ban nhạc Thâm Không Phân Liệt đẳng cấp cao đương nhiên sẽ không đến đây. Nhưng cảnh tượng các ban nhạc toàn quốc đều chen chúc trong một quán ăn nhỏ thì đúng là nghìn năm có một.

Triều Mộ thành danh muộn nhất nên không mấy thân với những ban nhạc này. Song bây giờ họ đã tạo dựng nên tiếng tăm ngay vòng đầu tiên, còn ai dám khinh thường chứ? Triệu Đàm rót bia cho từng người, sau đó kéo vai Huy Tử và Trương Thiên dao: ”Cạn ly!”

Cả đám con trai đều hớn hở uống cạn.

Hứa Tầm Sênh bưng cốc bia, chậm chạp uống một ngụm. Sầm Dã nương theo ánh đèn vàng trên mái đầu, len lén để ý Hứa Tầm Sênh, cô đã uống đến cốc thứ ba, còn họ thì…ắt hẳn đã uống một, hai chai, bèn cố ý hỏi nhỏ: ”Sao hôm nay không khuyên bọn tôi uống ít thôi?”

Hứa Tầm Sênh nhìn lướt qua đống vỏ chai: ”Không nhiều lắm.” Chỉ một câu đã khiến cả bọn bật cười.

Huy Tử: ”Cô giáo Hứa thực sự là cô giáo có một không hai, có phải mạch não của cô khác với mấy cô nàng khác không vậy?”

Rõ ràng đã say ngà rồi, Sầm Dã đá Huy Tử một cú: ”Cô nàng là để cậu gọi à?”

Triệu Đàm ấn cổ Huy Tử: ”Tự phạt ba cốc đi!”

“Được, được, được!” Huy Từ mếu máo: ”Hát chính trọng sắc khinh bạn.”

Hứa Tầm Sênh làm như không nghe thấy, Sần Dã cũng không nhìn cô, trên phương diện này hai người khá ăn ý. Anh chỉ cười nhạt: ”Không phải đâu Huy Tử, cậu mới là cục vàng cục ngọc của tôi, cho nên bia đều cho cậu uống hết. Ba cốc, uống đi!” Hứa Tầm Sênh phì cười.

Lát sau cả nhóm nói đến chuyện khác, lại nghe Sầm Dã nhỏ giọng: ”Lát nữa nếu tên Đại Hùng kia đến mời rượu, cô không cần để ý đến anh ta.”

Hứa Tầm Sênh lườm anh, khóe mắt thoáng nhìn nhóm Đại Hùng ngồi kế bên, họ cũng đang ăn uống vui vẻ. Cô khó xử: ”Không để ý đến người ta thì không ổn đâu.”

“Cô cứ nói cô không thể uống nhiều, tôi sẽ uống thay.”

Hứa Tầm Sênh lắc lư cốc bia rỗng trong tay, Sầm Dã lại cười: ”Tửu lượng của cô không tốt mà.”

“Tửu lượng của tôi rất tốt.”

Sần Dã nhất thời nghẹn lời, tự rót bia rồi tự uống cạn, nói cộc lốc: ”Tóm lại không được uống với anh ta.”

“Được.” Câu trả lời dứt khoát đến lạ.

Tay cầm cốc bia của Sầm Dã khựng lại giây lát mới để xuống, anh nghiêng đầu mím môi cười.

“Nghe lời tôi thế hả?” Hôm nay anh uống bia, lá gan cũng lớn, cánh tay choàng qua lưng ghế cô, giọng điệu nửa đùa nửa thật, khàn khà đầy mê hoặc.

Nếu Sầm Dã đủ tinh tế, sẽ thấy được vành tai trắng nõn của ai đó đỏ phơn phớt, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh không chút gợn sóng. Hứa Tầm Sênh gắp một miếng rau, thản nhiên đáp: ”Thỉnh thoảng sẽ nghe mà.”

Anh cười vui sướиɠ, khó mà kiềm chế. Huy Từ nói không sai, càng ở chung lâu ngày càng phải công nhận cô đúng là một cô gái có một không hai, làm việc hay nói năng đều có nét riêng của mình, thi thoảng còn khiến người ta bất ngờ.

Tối nay, Sầm Dã luôn ở bên cạnh Hứa Tầm Sênh, từ giọng điệu đến tư thế đều thể hiện sự độc chiếm, và cả vẻ công kích lộ liễu mỗi khi ngẫu nhiên giao ánh mắt với Đại Hùng. Dĩ nhiên cũng có khả năng là lúc họ đến thì Nghịch Lý Haig đã uống kha khá, Đại Hùng ngà ngà say, nên không sang đây mời rượu. Đến khi rời đi nhóm họ mới ra chào. Sầm Dã quan sát rất kĩ, ánh mắt Đại Hùng nhìn lướt qua mọi người như bình thường, nhưng đến Hứa Tầm Sênh thì dừng lại lâu nhất.

Sầm Dã không buồn để ý đến anh ta, cúi đầu hỏi Hứa Tầm Sênh: ”Có muốn ăn thêm măng không, tôi gắp cho?”

Hứa Tầm Sênh lấy làm lạ liếc nhìn anh, chính xác là nhìn vào đũa của anh, bảo: ”Không cần”

Sầm Dã: “Chê tôi à?”

“Ừ.” Sau đó cô ngẩng đầu, thấy Đại Hùng chỉ cười nhìn họ rồi rời đi với mấy anh em của mình.

Ăn uống no nê xong phải bàn việc đàng hoàng, Triệu Đàm cất lời: ”Chúng ta phải chọn đối đầu với một ban nhạc nhóm B hoặc C, chọn ai đây?”

Huy Tử vừa hứng khởi vừa lo lắng: ”Dù sao chúng ta cũng là người ở thành phố Tương, bây giờ trực tiếp loại đội đại diện thành phố Tương thì không hay lắm nhỉ?”

Câu này đương nhiên ám chỉ ban nhạc Cố Bàn Bàn đã thắng họ trong trận chung kết khu vực.

Trương Thiên Dao cười gằn: “Lấy việc công trả thù riêng quá lộ liễu còn gì.”

Triệu Đàm: “Thì chúng ta cũng muốn báo thù mà, đúng không?”

Ngón tay Sầm Dã gõ nhịp trên bàn, vẻ mặt lạnh lùng, cười khinh khỉnh: “Xử thôi!”

“Tốt!”

“Xử họ!”

“Được, xử bọn họ!”

Xem như việc này đã chốt xong, nhưng Triệu Dầm vẫn nhìn sang Hứa Tầm Sênh: “Cô giáo Hứa, cô thấy sao?”

Hứa Tầm Sênh đang uống nước lọc, thấy mọi người đều nhìn mình, đành cất lời: “Tùy mọi người thôi, tôi không kén chọn.”

Ý của Hứa Tầm Sênh chính là cô hoàn toàn không quan tâm đối thủ là ai, nhưng câu này lại khiến cả bọn con trai cười sằng sặc thích thú.

Sầm Dã đưa tay vuốt tóc Hứa Tầm Sênh, thì thầm: “Sao cô có thể đáng yêu vậy chứ?”

Tim Hứa Tầm Sênh lỡ nhịp, cô nhìn chằm chằm cốc nước trước mặt, không dám liếc sang ánh mắt sáng ngời bên cạnh.

Có người từng khen cô tốt bụng, thông minh, xinh xắn, cũng có người nói cô hờ hững, lạnh nhạt, nhưng chưa từng có ai khen cô đáng yêu.

Rõ ràng anh mới đáng yêu nhất, từ lúc họ quen biết đến nay, anh luôn ấm áp đáng yêu hết phần người khác, luôn khiến người khác yêu mến quá đỗi.

Kết quả hôm sau, khi họ vừa chọn đối thủ xong, Trịnh Thu Lâm đã gọi riêng Sầm Dã vào phòng, Chị ta vào thẳng vấn đề: “Việc chọn đối thủ ở vòng sau, trên nguyên tắc thì chúng tôi tôn trọng ý kiến của các cậu. Nhưng đây không phải là thi đấu, mà còn là chương trình giải trí. Có lúc, dĩ nhiên chúng tôi cũng hi vọng ban nhạc có thể thuận theo yêu cầu của chúng tôi nhằm mang đến hiệu quả tốt nhất cho chương trình.”

Sầm Dã kéo ghế, ngồi đối diện chị ta, cười nói: “Đạo diễn, tôi hiểu, chị cứ nói thẳng.”

Trịnh Thu Lâm nở nụ cười, Tiểu Dã không hề cậy tài lên mặt, ngang ngạch kiêu căng và không hiểu chuyện như chị ta đã lo lắng trước đó, như vậy thì dễ giải quyết rồi.

“Ban nhạc Cố Bàn Bàn không đi được bao xa, họ vốn không phải đối thủ của các cậu, hơn nữa fan của họ cũng chẳng được là bao. Cuộc đối đầu này sẽ không có gì hồi hộp, cũng không có bất cứ điểm gì nổi bật để đánh bóng tên tuổi và thu hút khán giả. Các cậu muốn cứ thế im hơi lặng tiếng bước vào vòng sau sao?”

Sầm Dã không lên tiếng, Trịnh Thu Lâm thấy anh không tỏ vẻ bất mãn, thầm khen anh thông minh. Chị ta châm một điếu thuốc cho mình rồi đưa bao thuốc lá cho anh: “Hút không?”

Sầm Dã rút một điếu, nhận lấy bật lửa từ chị ta, cười cảm ơn.

Trịnh Thu Lâm cảm khái sếp nói không sai, tiền đồ của chàng trai trẻ này quả thật không có giới hạn. Chỉ mỗi nụ cười đã khiến lòng dạ sắt đá như chị ta xốn xang, lăng xê Sầm Dã lên không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu cô gái trẻ. Họ thực sự nhặt được bảo bối rồi. Nghe nói video vòng loại vừa đăng lên web liền có vài tay to mặt lớn trong giới chú ý đến cậu nhóc này.

Trịnh Thu Lâm nói bằng giọng ôn hòa hiếm có: “Chọn lựa bằng HT11 thì khác, họ có đông người hâm mộ, đặc biệt lượng fan trên mạng không hề thua kém Thâm Không Phân Liệt. Không cần tôi giải thích nhiều, cuộc đối đầu giữa các cậu và họ sẽ trở thành tiêu điểm. Tôi có thể làm một poster cậu và cô nàng hát chính xinh đẹp của nhóm họ đối đầu với nhau, cậu cứ chờ được lên hot search đi.”

Sầm Dã quả thật bất ngờ, trước giờ anh chưa bao giờ nghĩ đến lựa chọn này. Cả đám đàn ông con trai… À, Hứa Tầm Sênh không tính… đi chọn đối đầu với một ban nhạc nữ idol?

Anh cười nhàn nhạt: “Làm vậy có vẻ bắt nạt người ta quá.”

Trịnh Thu Lâm vỗ nhẹ mu bàn tay anh: “Bảo cậu chọn thì cứ chọn đi, không phải chuyện xấu đâu.”

Mười phút sau, Sầm Dã và Triệu Đàm ngồi trên hai chiếc giường đối diện nhau trong phòng. Triệu Đàm châm thuốc hút, còn Sầm Dã xoa cằm suy tư.

“Cậu đồng ý chọn nhóm chân dài hả? Không báo thù nữa à?”

“Tôi có thể nói gì trong tình huống đó chứ? Chị ấy đã nói vậy rồi, lẽ nào tôi lại đi đắc tội với ban tổ chức chỉ vì Cố Bàn Bàn?”

Triệu Đàm gật đầu: “Vậy cũng đúng.” Nghĩ ngợi chốc lát lại lộ ra nụ cười đầy thâm ý: “Cho nên bây giờ bọn mình phải đối đầu với mười một cô em hả?” Nghĩ thôi đã thấy kì quặc, vốn là cuộc đối kháng khốc liệt, đột nhiên thêm vào vài phần trẻ con chơi đùa.

Sầm Dã nhắc nhở: “Cậu đừng xem thường người ta. Có vài khán giả thích kiểu như vậy, fan bọn họ đông lắm. Cậu quên năm ngoái chúng ta thua Cố Bàn Bàn vì lý do gì à?”

Triệu Đàm biến sắc: “Ừ nhỉ. Mà cậu chưa nói với nhóm cô giáo Hứa phải không?”

“Tôi định bàn với cậu trước.”

Triệu Đàm gật gù, cả hai im lặng chốc lát, anh ấy bỗng lên tiếng: “Rốt cuộc tổ chương trình muốn ban nhạc đông fan này làm đá kê chân cho bọn mình hay ngược lại?”

Sầm Dã trầm mặc hồi lâu mới cười lạnh: “Ai biết được?”

“Hồ sâu rồi đây, showbiz quả nhiên lắm chiêu trò.”

“Thứ chúng ta có thể chuẩn bị thì cứ chuẩn bị cho tốt, có thể cân nhắc thì suy nghĩ thật kĩ. Thực lặc đôi bên cách xa như vậy, tôi không tin trước mặt khán giả cả nước còn giở trò gian lận dàn xếp được.”

“Đúng vậy, lần trước bị thiệt, lần này không thể vấp ngã hai lần bởi cùng một tảng đá. Địch có ta cũng có, địch không có ta lại có, đảm bảo không xảy ra sai sót gì.”

Sầm Dã cười: “Cậu có chân dài chắc?”

Triệu Đàm cười khà khà, lát sau nói nửa đùa nửa thật: “Xét về ngoại hình, cậu và Dao Tử thừa sức đảm đương, trước mặt khán giả cả nước, hai đứa cậu không thua kém ai cả. Còn chân dài… không phải vợ cậu có sao?”

Sầm Dã ngẩng đầu lườm Triệu Đàm: “Chân dài của vợ tôi chỉ cho mình tôi ngắm thôi, không phải cho mấy thứ tạp nham như cậu nhòm ngó.”

Triệu Đàm cười sang sảng, hai người nhìn nhau chốc lát, Triệu Đàm dè dặt hỏi: “Cậu cũng cảm thấy… chuyện này nói không chừng là một cách hay đúng không?”

Sầm Dã ngẫm nghĩ rồi gật đầu, sau đó lại cười nhạt: “Đời nào cô ấy chịu!”

“Có nhiều chuyện cô ấy cũng đâu có chịu, nhưng cuối cùng không phải vẫn nghe lời cậu sao? Cậu đi nói với đạo diễn, vòng đối đầu cho bọn mình thi đầu tiên. Kế hoặc quyết định như khi nãy đã nói, địch không có ta có, địch có ta cũng có. Xét về thực lực, bọn mình bỏ xa họ cả con đường, bọn mình hát bài Đêm qua ngang qua cửa sổ nhà em, giống dòng nhạc của họ. Xét về ngoại hình, đến lúc đó cậu và Trương Thiên Dao cứ nháy mắt “thả thính” với khán giả. Bảo vợ cậu mặc đồ nào có thể để lộ chân dài. Khán giả được chiêm ngưỡng cảnh sắc tuyệt vời như vậy rồi, đến lượt mấy cô em kia ra trận dù là bắp đùi gợi cảm của họ cũng không quá hào hứng và thích thú nữa. Hồi trống đầu tiên dấy lên sĩ khí, hồi trống hai khiến địch sợ hãi, hồi thứ ba là tinh thần suy kiệt, chính là đạo lý này.”

Sầm Dã bật cười: “Cậu cũng bày đặt xổ thành ngữ nữa à?”

Dù việc này bị Triệu Đàm nói như đùa, nhưng Sầm Dã đắn đo mãi thấy cũng có lý. Có đàn ông nào nhìn chân dài mà không kích động, nhưng xem nhiều thì cũng chán thôi. HT11 có ưu điểm là trẻ tuổi xinh đẹp, gợi cảm sôi nổi. Nếu như ưu điểm này Triều Mộ đều có, cộng thêm thực lực vượt xa, vậy không có lý gì mà không thắng. Hơn nữa, như Triệu Đàm đã nói, HT11 có điểm mới mẻ kí©h thí©ɧ khán giả, vậy thì nhóm anh phải lên sân khấu trước, tạo ấn tượng mạnh với khán giả trước, vậy thì sự tác động từ phía đối thủ tự nhiên sẽ yếu đi. Đây đúng là một chiến lực cạnh tranh vừa thâm sâu vừa kín kẽ.

Mấu chốt ở đây là, ngay cả anh còn chưa từng thấy được đôi chân dài của Hứa Tầm Sênh , vậy mà giờ lại bảo cô phơi bày trước mặt mọi người, lòng Sàm Dã hơi khó chịu. Lăn lộn trong giới này, anh đã sớm quen với hình ảnh mấy cô gái mặc váy ngắn cũn cỡn, phô bày thân thể rồi, cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng với Hứa Tầm Sênh thì không được.

Triệu Đàm vỗ vai Sầm Dã: “Tôi đi nói với đám Huy Tử và Dao Tử, cô gái của cậu thì cậu tự lo liệu đi!”

Sầm Dã cười khổ: “Tôi bị phạt quỳ bàn giặt đồ chắc rồi, đừng quên mua cơm cho tôi.”

Triệu Đàm đá đểu: “Trêu chọc cậu chút thôi, xem cậu tưởng thật kìa. Tiểu Dã, tôi bỗng thấy cậu thật đáng thương, bây giờ muốn quỳ mà vẫn chưa có tư cách ấy nhỉ?”

Sầm Dã thẹn quá hóa giận: “Biến!”

Anh mau chóng đi đến phòng Hứa Tầm Sênh, gõ cửa mãi mà không thấy ai ra mở cửa. Nhắn tin hỏi cô đang ở đâu thì nhận được câu trả lời rằng đang đi tản bộ dưới sân. Sầm Dã thầm nghĩ hỏng rồi, nếu mấy tên có ý đồ như Đại Hùng bắt gặp thì thế nào cũng thừa cơ mon men tiếp cận cho xem. Anh lập tức hỏi cô địa điểm rồi ba chân bốn cẳng chạy đến.

Trên đường nhận được điện thoại của Trịnh Thu Lâm, có lẽ vì lúc trước anh đáp ứng quá nhanh, khiến chị ta hài lòng nên giờ giọng điệu nói chuyện khá thoải mái: “Vừa rồi mỗi đội đều đã đến chọn đối thủ xong rồi, cậu đoán xem có bao nhiêu nhóm chọn HT11?”

Sầm Dã cười: “Một mình đội em à?”

“Không đâu, trong các ban nhạc nhóm A thì đã có bốn ban nhạc chọn HT11 rồi, bao gồm cả Thâm Không Phân Liệt.”

Sầm Dã Sửng sốt.

“Họ đều rất thông minh, có và ban nhạc sau lưng đã sớm có ekip tính toán cả rồi, không giống nhóm các cậu.” Trịnh Thu Lâm nói có chừng có mực: “Cho nên bây giờ sẽ do HT11 lựa chọn đối đầu với ai.”

“Họ chọn ai?” Sầm Dã tò mò nhiều hơn là quan tâm.

“Nghe thấy Thâm Không Phân Liệt chọn mình, mấy cô nàng sợ đến mặt trắng bệch. Hơn nữa có mấy ban nhạc thực lực khác, cuối cùng ekip của họ đề xuất chọn ban nhạc tiếng tăm chưa lớn là… Triều Mộ.”

“Triều Mộ.” Sầm Dã gần như đồng thanh nói ra đáp án cùng lúc với Trịnh Thu Lâm.

“Chuẩn bị cho tốt, cống hiến một màn biểu diễn đặc sắc cho khán giả.”

“Được, cảm ơn chị Thu.” Anh bắt trước mấy nhân viên ban tổ chức khác gọi Trịnh Thu Lâm như vậy, chị ta cười xòa rồi cúp máy.

Sầm Dã ngẩng đầu nhìn mây trắng chầm chậm trôi qua trên bầu trời xanh trong, cả trụ sở to lớn giờ phút này không có ai ở ngoài. Đa số đều ở trong phòng bận rộn chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.

Đàm Tử nói đúng, trận này trông thì dễ dàng nhưng rốt cuộc ai sẽ trở thành tảng đá kê chân của ai? Bất kể là gì, hiện tại Sầm Dã chỉ biết anh và ban nhạc của mình thực sự dấn thân vào chiến trường không thấy máu rồi. Phía trước là vô số đối thủ chực chờ. Triều Mộ như đang nắm giữ số mệnh và phương hướng của chính mình, mỗi lần lựa chọn đều do chính họ quyết định.

Phía trước có cám dỗ, có cạm bẫy, song cũng không thiếu cơ hội, danh lợi và thứ họ khao khát mơ ước. Cảm giác vừa nguy hiểm vừa mê người này anh đã có thể cảm nhận rõ mồn một, trái tim nôn nao đập thình thịch. Có thứ gì đó mơ hồ ở tương lai đang chờ anh đến gặt hái. Anh phải đi, nhất định phải đi đến cùng, bởi lẽ số mệnh đã sớm an bài rồi.

Có điều, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là…

Sầm Dã nhìn Hứa Tầm Sênh đang nhàn nhã đi bộ cách đó mười mấy mét. Vẫn là trang phục quần jean áo len rộng bình thường, bảo thủ và kín đáo hơn bất cứ thành viên nữ nào khác trong các ban nhạc ở đây. Thấy anh đến, cô dừng bước chờ đợi, không hề nôn nóng. Giống như trước đây, cô đứng ở bất cứ đâu cũng đều toát lên phong thái thư thả, bình tĩnh ung dung thế đấy.

Nhìn vào ánh mắt đen láy của cô, Sầm Dã chợt thấy áp lực lớn hơn.

Làm sao có thể dụ dỗ cô mặc váy ngắn đây?

Nhìn Sầm Dã đến gần, nụ cười rạng rỡ lấy lòng nở trên khuôn mặt, Hứa Tầm Sênh vẫn bất động như núi.

“Đang làm gì thế?” Anh dịu dàng hỏi.

“Đi bộ.” Cô chậm rãi đi tiếp, anh lập tức theo đuôi, vai kề vai, nụ cười vẫn vậy, cả người như vầng thái dương nhỉ nhiệt tình tỏa sáng.

Hứa Tầm Sênh hơi nhích người sang bên cạnh, cô không quen đi gần người khác như vậy. Thế nhưng anh làm như không phát hiện, lại sáp đến gần.

Cô thở dài dừng bước: “Chuyện gì?”

Thấy vẻ mặt cô ghét bỏ nhưng vẫn dung túng cho anh, lòng Sầm Dã nhẹ nhõm phần nào. Đúng lúc họ đi đến chỗ vách tường, anh giơ tay chống vào bức tường bên cạnh cô: “Tầm Sênh, lại đến lúc tôi phải cầu xin cô rồi.” Giọng điệu nói cực khẽ khàng, mang theo chút đáng thương, chút mê hoặc lẫn khí thế bá đạo.

Hứa Tầm Sênh quay mặt đi, tránh hơi thở đang phả ra của anh: “Ừ, anh nói đi!”

Sầm Dã kể lại qua loa việc đổi đối thủ và chiến lược của Triệu Đàm, chỉ là không thẳng thắn đề xuất cô mặc váy ngắn. Cô nghe xong gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi, vậy cậu cần tôi làm gì?”

“Về phần ngoại hình, tôi và Dao Tử có thể đảm nhận. Nhưng chân dài…” Nói đến đây, ánh mắt mờ ám nhìn lướt từ vòng eo xuống đến mắt cá chân của Hứa Tầm Sênh.

“Anh muốn làm gì?” Hứa Tầm Sênh đề phòng.

“Muốn cô mặc váy ngắn.” Anh nói thật nhanh.

Hứa Tầm Sênh trợn tròn mắt không nói lời nào. Sầm Dã biết yêu cầu lần này của mình hơi quá đáng, nhưng tâm trạng của anh cũng rất phức tạp. Có áy náy lẫn xấu hổ, cộng thêm cô là cô gái anh muốn theo đuổi, giờ lại xúi giục cô mặc váy ngắn, trút bỏ dáng vẻ bảo thủ xưa nay, có cảm giác vô cùng hưng phấn, kí©h thí©ɧ. Giọng anh lạc đi, tay còn nhẹ nhàng khẽ vuốt ve eo cô: “Đàm Tử nói, địch không có ta có, địch có ta cũng có, như vậy còn không thắng chắc sao? Dáng cô đẹp như vậy, ăn đứt mấy cô em kia.”

Hứa Tầm Sênh đương nhiên nghe ra được ý trêu chọc trong lời nói của anh. Vốn cô đã quên rồi, nhưng giờ anh nhắc tới “mấy cô em kia”, cô lại nhớ ngay đến hôm đó anh ngồi trên ghế, nhìn họ nhún nhảy, cười khả ố với đám anh em.

Cô quay người bỏ đi: “Tôi không mặc.”

Sầm Dã vội kéo cô lại: “Chị, xem như tôi xin chị đi! Chị mặc váy ngắn bình thường thôi, tuyệt đối không ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục đâu…”

Khéo môi Hứa Tầm Sênh nhếch lên nụ cười mỉa mai: “Tôi đâu phải chị anh, càng không phải mấy em của anh.”

Đầu Sầm Dã léo lên gì đó, nhưng chua kịp bắt lấy, chỉ ngờ ngợ câu này của cô có xen lẫn cảm xúc khó tả. Cô định bỏ đi thì bị anh bắt lấy cánh tay lần nữa: “Không đùa đâu, muốn nhờ cô ra tay tương trợ… À không, ra chân tương trợ.”

Hứa Tầm Sênh lườm anh, ánh mắt lành lạnh: “Tôi không thích, cũng không đồng ý. Một ban nhạc quan trọng nhất là thực lực. Tâm tư các anh sao lại dùng vào mấy thứ vặt vãnh không đứng đắn này? Tôi không thích như vậy. Nếu Hứa Tầm Sênh tôi lên sân khấu phải dựa vào vẻ ngoài để thu hút khán giả, vậy âm nhạc của tôi còn có ý nghĩa gì?”

Sầm Dã không lên tiếng, Hứa Tầm Sênh giãy tay, anh liền buông ra. Bầu không khí này khiến lòng cô ngột ngạt, cô quay người, vừa cất bước liền bị anh ngăn cản, lần này là bàn tay bị anh siết chặt.

“Cô nghĩ tôi muốn vậy sao?” Sầm Dã chất vấn: “Lẽ nào tôi không xem trọng âm nhạc? Có ngày nào tôi không cố gắng, không dốc sức? Lẽ nào cô không nhìn thấy? Nhưng thực tế thì sao? Chúng ta từng bị những thứ nhảm nhí kia đánh bại một lần. Cho nên lần này tôi và Đàm Tử mới vắt óc tìm kế sách, những chủ đoạn này quả thật không vẻ vang gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Tôi chỉ có một mục đích, chính là không để bất cứ yếu tố nào lấn át thực lực và nỗ lực của chúng ta. Như vậy là sao sao?”

Hứa Tầm Sênh quay đầu lại, thứ đập vào mắt đầu tiên là cánh tay căng chặt của anh, có thể thấy được gân xanh hằn lên mu bàn tay, sau đó là sắc mặt của anh, nghiêm túc lạnh lẽo không hề có ý cười, đôi mắt đen thẳm trầm tĩnh. Cô bừng tỉnh ngộ, đây là một mặt khác của anh. Thường ngày trông anh lỗ mãng trẻ con, nhưng thật ra nội tâm là người đàn ông ngày một chín chắn, tỉnh táo. Anh muốn thứ gì, muốn làm gì, trước sau vẫn luôn suy nghĩ rõ ràng.

Cô không có cách nào phản bác lời Sầm Dã, chỉ cúi đầu tránh ánh mắt sáng quắc của anh. Nhưng trong mắt Sầm Dã, dáng vẻ yếu ớt này lại khiến anh mềm lòng. Cánh tay mảnh khảnh buông thõng, để mặc anh vuốt ve, khuôn mặt thanh tú cúi gằm, vài sợi tóc đen rủ xuống cánh tay anh. Sầm Dã bỗng chốc muốn cúi đầu hôn cô, nhưng lúc này cô đang giận, còn dám làm càn là chết chắc. Ham muốn không đúng lúc cuộn trào trong lòng một hồi lâu mới bị dằn xuống, anh chỉ kéo cánh tay cô đến sát người mình, tay kia giữ lấy vai cô, giọng dịu dàng: “Tôi chỉ đề nghị, cô không muốn thì thôi, đừng giận tôi mà.”

Hứa Tầm Sênh cảm nhận được hơi thở vờn quanh, có chút lo sợ và căng thẳng, sợ một giây sau anh sẽ cưỡng ép ôm cô vào lòng, nhưng đáy lòng lại ngòn ngọt pha lẫn đắng chát. Cô cúi đầu nhìn năm ngón tay anh đang đan xen với ngón tay mình, như thể họ thân mật như vậy là lẽ đương nhiên. Nhiệt độ vừa lạ lẫm vừa quen thuộc truyền đến từ lòng bàn tay anh. Mọi thứ xung quanh như dừng lại, không khí cũng trở nên nóng bừng.

Cô vừa cất lời: “Thật ra…” Thì bỗng có tiếng nói cười và tiếng bước chân vang lên từ vườn hoa phía trước. Hứa Tầm Sênh vội vàng rút tay ra, Sầm Dã cũng buông bả vai cô, hai người ngẩng đầu nhìn lên.

Có câu “Oan gia ngõ hẹp”, năm, sáu thành viên HT11 đang đi về phía họ, hai bên gặp mặt, mấy cô gái đều dừng bước.

Sau phút thảng thốt ngắn ngủi, mấy cô nàng cười khúc khích ngọt ngào. Tạm thời không bàn đến nụ cười kia là do được huấn luyện hay cố ý, ít nhất nó khiến người ta cảm thấy thân thiện. Họ rảo bước đến chỗ Sầm Dã và Hứa Tầm Sênh, chào anh chào chị, hệt như những cô bé ngây thơ.

Hứa Tầm Sênh lén nhìn lại, Sầm Đã đã khôi phục dáng vẻ phóng túng, nở nụ cười nhạt, ánh mắt vừa lãnh đạm vừa ngông cuồng.

Trong nháy mắt anh đã bị mấy cô gái bao quanh, Hứa Tầm Sênh bị đẩy sang một bên. Sầm Dã chưa kịp phản ứng, một cô gái mặt trái xoan đã kéo cánh tay anh: “Anh hát chính ơi, vòng đối đầu nhớ nương tay nhé!”

Mấy cô gái khác đều cười khanh khách, hùa theo: “Phải đấy, phải đấy!”, “Anh nỡ hung dữ với bọn em, nhẫn tâm khiến bọn em thua cuộc sao?”, “Anh à, anh đẹp trai quá, anh có bạn gái hay bạn trai chưa?”…

Sầm Dã nhanh chóng tránh né vòng vây, giữ khoảng cách hai, ba bước, sau đó đưa tay lên ngăn lại: “Nói thì nói, đứng sát vậy làm gì? Tôi thân với các cô lắm à?”

Ngay cả Hứa Tầm Sênh cũng không nhịn được cười. Tuy nhiên mấy cô gái lại càng thích thú, một cô bé tóc ngắn tomboy lên tiếng: “Anh ngây thơ như vậy không phải còn là trai tân đấy chứ?”

Sầm Dã lạnh giọng: “Liên quan quái gì đến cô?” Rồi kéo tay Hứa Tầm Sênh bỏ đi.

Đến dưới tòa nhà ký túc xá, người qua kẻ lại đông hơn, Hứa Tầm Sênh mới vùng khỏi tay anh, nói: “Tôi đi lên trước.”

Thế nhưng anh lại thình lình nói phía sau: “Đừng ghen, chi là mấy đứa trẻ con thôi.”

Người Hứa Tầm Sênh cứng đờ, cô không biết anh đùa giỡn hay cố ý, đành giả vờ như không nghe thấy, rảo bước nhanh hơn.