Chương 15

Mưa càng lúc càng nặng hạt, những vũng nước đọng lại bên đường, khi một chiếc xe chạy qua, bọt nước văng tung tóe. Những tán cây xanh rì lay động, mang theo những giọt nước mưa tung bay, hơi ẩm lạnh tỏa ra xung quanh, mưa thu bao giờ cũng mang đến cảm giác lạnh lẽo khó hình dung.

Vùi đầu vào hai tay, Phương Hàm chưa bao giờ thấy mình thất bại đến như vậy, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ Trịnh Tiểu Vy sẽ ở sau lưng đâm nàng một nhát thật đau như vậy. Nàng từ bỏ tất cả, trở mặt của cha mẹ chỉ để cùng Trịnh Tiểu Vy kết hôn, bây giờ thật tốt, nàng lại bị ả đàn bà trơ trẽn đó bỏ rơi, trở thành một kẻ không nhà không công việc.

Nàng phải sống tiếp như thế nào đây?

Mưa hắt vào người lạnh run, Phương Hàm co người lại, nàng nhìn quanh, ảm đạm cười, cứ như một thói quen, mỗi lần gặp chuyện không vui nàng đều sẽ trốn ở công viên, phía sau những ống trượt trẻ con. Một mình chịu đựng mưa lạnh, một mình chịu đựng đau đớn, Phương Hàm thở ra một hơi nặng nề, sống một mình khi không có tiền bạc gì đúng là không đơn giản.

Càng lúc mưa càng lạnh, Phương Hàm nhướn nhướn mày, dường như cả ông trời cũng muốn đối nghịch với nàng thì phải!?

Nhưng cơn mưa đột nhiên dừng lại, Phương Hàm nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy làn váy trắng ướt sũng nước mưa, mái tóc đen dài bết dính vào gương mặt, đôi môi mỏng hé mở thở ra từng nhịp gấp gáp.

"Chị..."

"Hàm..." Khúc Tang thở hổn hển: "Là em đúng không?"

Phương Hàm nhíu mày, đứng dậy, nàng không muốn trở thành kẻ thất bại bị Khúc Tang nhạo báng.

"Hàm! Đừng đi!" Khúc Tang cuống cuồng tìm kiếm Phương Hàm: "Em còn nơi để về sao?"

"Không còn cũng không cần chị lo."

"Đừng nói như vậy, chị có thể lo cho em."

Khúc Tang mò mẫm tìm bàn tay của Phương Hàm, hai bàn tay lạnh lẽo chạm vào nhau, khiến cả hai đều run lên vì lạnh.

"Đến chỗ của chị, làm lại từ đầu, được không?"

Phương Hàm nghi hoặc nhìn Khúc Tang, phát hiện đôi mắt đen thâm thúy trước đây trở nên mờ mịt vô hồn, không khỏi sửng sốt, chỉ sáu năm trôi qua, điều gì xảy ra với đôi mắt ấy thế?

Khúc Tang hơi nghiêng ô về phía Phương Hàm, cả thân hình nhỏ bé chìm trong màn mưa, giọng nói hơi run lên vì lạnh.

"Hàm, về nhé?" Khúc Tang nhỏ nhẹ nói: "Đến chỗ của chị, để nơi đó trở thành nơi bắt đầu của em được không?"

"Tôi không cần."

"Đừng bướng bỉnh như vậy." Khúc Tang giữ lấy cổ tay của Phương Hàm, run rẩy vì lạnh: "Em còn trẻ, em tài giỏi, em còn có thể làm lại từ đầu được, chỉ cần nỗ lực một chút thôi."

"Chị không cần phải lừa gạt tôi, đã không thể trở lại được rồi!"

"Được, Hàm! Chị tin em làm được!"

Khúc Tang giống như ngày trước, vươn tay đặt ở sau gáy của Phương Hàm, kiễng chân lên, để trán mình chạm vào trán nàng.

"Hàm, em rất tài giỏi, em có thể làm những việc mà không ai có thể làm được, chị tin tưởng ở em."

Phương Hàm giống như bị thôi miên, từng chút ký ức của quá khứ gợi về, nhẹ nhàng, chậm rãi, chỉ là nàng vẫn đang cố quên đi nó thôi.

"Lắm lời." Phương Hàm hơi gằn giọng: "Tôi lạnh lắm rồi, chị còn muốn đứng đây đến khi nào?"

"A, chị vô ý quá."

Khúc Tang vội kéo tay của Phương Hàm, nói: "Đi theo chị."

"Chị bị mù kia mà!"

Tiếng nói lạnh lẽo của Phương Hàm đánh mạnh vào l*иg ngực Khúc Tang, nàng cúi đầu xuống, yếu ớt cất lời.

"Chị vẫn còn có thể dẫn em đi được, đừng lo..."

Bước chân của Khúc Tang như bị đổ chì, nặng tựa nghìn cân, nhưng vẫn cố nhấc từng bước chân nặng nhọc đi về phía trước.

"Tại sao chị lại tìm được tôi?"

Khúc Tang ảm đạm cười: "Người khác chị không biết, nhưng chị nhất định sẽ tìm được em."

"Tại sao lại muốn tìm tôi?"

"Tại sao à?"

Khúc Tang lại tự hỏi chính mình, và nàng cũng đã có sẵn câu trả lời.

Cho dù cả thế giới này quay lưng với em, chị vẫn sẽ như vậy yêu em, chờ đợi em, bảo vệ em trước thế giới này...

...

Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, một tia ánh sáng nhu hòa tràn ra, Phương Hàm hơi nhíu mày, nheo mắt lại ngăn thứ ánh sáng chói mắt đó chiếu vào mắt mình.

Khúc Tang buông tay Phương Hàm ra, chầm chậm đi vào bên trong, đặt ô vào chiếc giỏ cạnh cửa ra vào.

"Hàm, em đặt giày lên kệ đi."

Phương Hàm làm theo, đem đôi giày ướt sũng nước mưa của mình đặt lên kệ.

Khúc Tang lại loay hoay lấy một đôi giày đi trong nhà đưa cho Phương Hàm: "Em dùng đỡ đi, mai chị sẽ mua cái khác cho em."

"Ân."

Ngay lúc đó, một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong bếp lạch bạch chạy ra, tóc ngắn búi thành một khỏa tròn cao cao, mặc một bộ pyjama hình con gà.

"Mẹ ơi!"

"Du nhi!"

Khúc Tang ôm lấy thân hình nhỏ đang nhào vào lòng mình, xoa xoa đầu bé: "Du nhi, vừa nãy làm gì thế?"

"Du nhi muốn làm nước cam cho mẹ!" Đăng Du bĩu môi oán trách: "Nhưng trong tủ lạnh hết mật ong rồi!"

"Mai mẹ lại mua."

Đăng Du nhìn qua vai Khúc Tang, thấy một người lạ, hai mắt mở to nhìn, nhận ra bé không có quen người này, đây là lần đầu tiên gặp người lạ mặt này.

Phương Hàm nhướn mày đón lấy ánh mắt của Đăng Du, đứa nhỏ này gọi Khúc Tang là mẹ, vậy... có khi nào?

"Mẹ à, người này là ai thế?"

Khúc Tang sững người, nàng mím mím môi, nhẹ nhàng cất giọng: "Là một người quen của mẹ."

"Vậy con gọi người này là gì?"

"Ừm, để xem, Du nhi con có thể gọi người đó là dì Hàm."

Đăng Du lễ phép gọi một tiếng: "A, dì Hàm."

Phương Hàm ậm ừ cho qua, cũng không quá để ý đến Đăng Du, nếu đứa nhỏ này thật sự là con nàng, nàng cũng sẽ không quan tâm, bởi vì nàng vốn đã không muốn nó chào đời.

Khúc Tang bước vào trong nhà, đặt Đăng Du xuống, hỏi: "Đã ăn tối chưa?"

"Vẫn chưa, cô Vũ Hà nói sẽ mua bánh gato cho con!"

Đăng Du hươ tay, vẽ một vòng tròn thật to trong không trung, minh họa cho cái bánh gato to chừng ấy.

Khúc Tang phì cười: "Nhưng chỉ ăn một chút thôi, kẻo lại đau răng khóc lóc cả ngày."

"Con không có mà!" Đăng Du nhếch nhếch mũi: "Mẹ nói xấu Du nhi!"

"Hảo, là mẹ sai, nào, ngồi ở đây xem phim đi, mẹ đi nấu bữa tối."

"Vâng~"

Khúc Tang ôm Đăng Du đặt lên ghế sofa, nàng đối Phương Hàm nói: "Em ngồi ở đây đi, chị đi chuẩn bị bữa tối."

"Ân."

Lúc Khúc Tang đi vào bếp, Đăng Du liền nhón tay lấy hộp bánh cất trong kệ tủ cao đặt ở ngoài phòng khách, sau đó lén nhìn vào bếp lần nữa, khẳng định mẹ không phát hiện mới ôm hộp bánh trở về ghế sofa ngồi.

Phương Hàm liếc qua, nhìn thấy Đăng Du đang bóc vỏ hộp bánh, cho thẳng cả bàn tay vào trong hộp. Đăng Du cho hết một nắm bánh vào miệng, nhai rột rột, còn phấn khích nhún nhún trêи ghế vài cái, hai mắt lấp lánh. Một ít bánh rơi vãi trêи sàn, Đăng Du liền cúi xuống nhặt hết bánh đặt lên bàn, lấy giấy gói lại, rồi mới dùng khăn giấy lau chỗ bánh rơi. Bé cẩn thận như vậy cũng là nhờ Khúc Tang dạy dỗ tốt, nếu không chỉ một mình Đăng Du cũng có thể khiến cả căn nhà bừa bộn như bãi rác.

Phát hiện còn có người ngồi bên cạnh, Đăng Du nhìn qua, cười cười lộ ra cái răng trăng bóng: "Dì Hàm, dì muốn ăn bánh không?"

Phương Hàm lắc đầu, từ chối ý tốt của Đăng Du.

Đăng Du nhìn Phương Hàm bằng ánh mắt tò mò, hỏi: "Dì Hàm, dì quen mẹ khi nào thế? Sao Du nhi lại không biết nhỉ?"

Phương Hàm nhướn mày, nói: "Sáu năm trước."

"A, vậy là lúc đó Du nhi chưa sinh ra rồi." Đăng Du cho một nắm bánh nữa vào miệng, đung đưa cặp chân ngắn.

Phương Hàm nhìn Đăng Du một chút, hỏi: "Ngươi là con của Khúc Tang?"

"Ân." Đăng Du mỉm cười lộ má lúm đồng tiền: "Cô Vũ Hà nói con giống mẹ lắm~"

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

Đăng Du xòe sáu ngón tay ra, ngọng nghịu nói: "Sáu tuổi dồi~"

Tiếng nói ngọng nghịu của Đăng Du khiến Phương Hàm cảm thấy buồn cười, nàng nhìn bé một lúc, mới phát hiện bé đúng là rất giống Khúc Tang, nhất là đôi mắt to tròn lấp lánh như sao đêm.

Nhưng Phương Hàm lại thình lình nhíu mày: "Vũ Hà cũng ở đây sao?"

"Phải, cô Vũ Hà tối nào cũng sẽ đến đây, rồi trưa cô Vũ Hà mới về nhà của mình."

Bật ra một tiếng cười mỉa mai, Phương Hàm nhàn nhạt nói: "Chị ta đúng là không chịu nổi cô độc, dẫn cả alpha về nhà, đúng là vô liêm sỉ."

Gương mặt nhỏ của Đăng Du nhăn nhó, bé nhìn Phương Hàm, hạ giọng hỏi: "Dì Hàm đang nói đến ai vậy?"

Phương Hàm không trả lời, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa hắt vào cánh cửa kính trong suốt, để lại những vết nước dài.

Đột nhiên Phương Hàm cảm thấy có thứ gì sắp được ném tới, nàng vội nghiêng người tránh né, chiếc remote TV liền sượt qua mặt nàng.

"Đồ xấu xa!" Hai mắt Đăng Du đỏ lên, tức giận hét lên: "Ai cho phép dì mắng mẹ tôi!?"

Vừa nói Đăng Du vừa cầm lấy những thứ đồ nằm trong tầm tay ném về phía Phương Hàm.

Phương Hàm nhíu mày, né những thứ đang được ném tới, nghiêng người giữ lấy cổ tay của Đăng Du, đem bé đẩy ngồi xuống sofa. Nhưng do lực đạo phát ra có hơi mạnh, khiến Đăng Du ngã hẳn xuống đất, ʍôиɠ nhỏ đập vào đất đau điếng.

Gương mặt nhỏ mếu máo, nước mắt chảy xuống, Đăng Du bất ngờ kêu to: "Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

Khúc Tang đang nấu ăn trong bếp, nghe tiếng khóc của Đăng Du liền vội vàng dừng ngay công việc ở trong bếp, mò mẫm đi ra ngoài phòng khách.

Phát hiện tiếng khóc của Đăng Du càng lúc càng lớn, Khúc Tang sốt ruột, vừa dò dẫm bước chân vừa hỏi: "Du nhi, con làm sao thế?"

Đăng Du lồm cồm ngồi dậy, chạy đến ôm lấy hai chân của Khúc Tang, khóc càng lúc càng to: "Mẹ ơi, dì Hàm mắng mẹ, dì ấy còn đánh con nữa!"

Trong mắt Khúc Tang lóe lên tia ảm đạm đến thê lương, nàng cúi người thấp xuống, đem Đăng Du ôm vào lòng mình, dịu dàng vuốt lưng bé dỗ dành.

"Du nhi ngoan, đừng khóc, con khóc mẹ sẽ rất đau lòng."

Đến bây giờ Khúc Tang vẫn không cầu mong Phương Hàm nhận lại Đăng Du, nhưng cũng không đến mức đánh cả con ruột của mình đi?

Ngực một trận quặn đau, Khúc Tang đem đầu vùi vào hõm cổ và tóc của Đăng Du, cố nén nước mắt đang chực chờ rơi xuống, tay vẫn vuốt ve lưng của con bé dỗ dành, nhưng cõi lòng tan nát của nàng lại không ai có thể làm dịu đi đau đớn.

Tiếng khóc to của Đăng Du chuyển thành tiếng thút thít nho nhỏ, đầu vùi hẳn vào ngực của mẹ.

Phương Hàm không nghĩ mình sẽ khiến Đăng Du khóc đến như vậy, có chút lúng túng, cũng có chút đau xót, cảm giác đó hình dung như thế nào, nàng cũng không rõ ràng.

Vừa vặn lúc đó cửa được mở ra, sau đó truyền đến tiếng nói của Lâm Vũ Hà: "Du nhi sao lại khóc vậy?"