Chương 16

Từ ngày đó trở đi, cuộc sống trở nên yên bình đến mức Giang Uẩn Tinh cảm thấy sợ hãi.

Trước kia Giang Hạc Nhất vô cùng nhẫn tâm, nghĩ đủ mọi cách khiến cậu khổ sở, khiến cậu khóc. Giang Uẩn Tinh đã luôn quen với việc lo lắng hoảng sợ mỗi khi ở bên Giang Hạc Nhất, nhưng hiện tại, mỗi ngày trôi qua Giang Hạc Nhất càng đối xử tốt với cậu hơn một chút, cũng vì vậy mà càng khiến cậu suy nghĩ miên man, lo sợ bất an.

Nhưng như vậy cũng không đến nổi nào. Giang Uẩn Tinh nghĩ, ít nhất bây giờ cậu có thể ở cạnh Giang Hạc Nhất ———— chỉ cần đừng bắt cậu không được nhìn thấy anh một lần nữa, vậy thì cho dù có bất an hơn cũng không sao.

Cho đến một ngày, tối đó Giang Hạc Nhất ngủ cùng cậu, bỗng nói muốn dẫn cậu đến gặp bác sĩ, Giang Uẩn Tinh mới không thể xem nhẹ hiện thực được nữa.

Thì ra dù cậu có thể ở bên Giang Hạc Nhất, nhưng không phải cậu không biết sợ là gì, thì ra cậu vô cùng sợ hãi Giang Hạc Nhất sẽ đối xử với cậu như đối xử với người bệnh, cũng sợ tất cả dịu dàng mà cậu có được hiện giờ đều vì cậu là người bệnh.

Trên đời ngày bất luận là ai xem cậu như người bệnh cậu cũng không để ý, chỉ duy nhất Giang Hạc Nhất là không. . .Không thể.

Cậu không thể khống chế cảm xúc, cảm giác mất mát và tuyệt vọng như thiêu đốt tất cả hy vọng trong cậu, hóa thành tro tàn, rơi vụn như mưa, nóng rát trái tim cậu.

Giang Uẩn Tinh muốn rời đi. Đến một nơi không ai nhận ra cậu, đến một nông thôn hoặc thành thị nào đó cũng được, tóm lại cậu phải rời khỏi đây.

Cậu mở to mắt, ánh trăng sáng mỏng manh lưu luyến chiếu vào gương mặt Giang Hạc Nhất đang ngủ say.

Trong lúc Giang Hạc Nhất ngủ, vẻ lạnh lùng sắc bén trên mặt đã giảm đi ít nhiều, thoạt nhìn ôn hòa hơn khi thức một chút.

Giang Uẩn Tinh vươn tay muốn chạm vào, nhưng lại sợ đánh thức Giang Hạc Nhất. Bởi vậy cánh tay giơ lên không trung, ngây ngốc một lúc lâu, cuối cùng cậu nhẹ chân nhẹ tay leo xuống giường.

Cậu gần như không có hành lý gì cần mang theo. Lúc cậu tới trên người chỉ mặc mỗi một bộ quần áo ——— là quần áo của Giang Hạc Nhất, còn có chiếc điện thoại sau khi xuống máy bay Lê Hỉ đưa cho cậu.

Trả tiền bằng mã QR rất phổ biến vào lúc bấy giờ, vì vậy chỉ cần mang theo di động là có thể thanh toán mọi thứ. Giang Uẩn Tinh bỏ điện thoại vào túi tiền, đi chân trần rời khỏi phòng Giang Hạc Nhất.

Bộ quần áo cậu mặc hôm đến đây đã được đem đi giặt vào hôm qua. Giang Uẩn Tinh bước dưới ánh đèn mờ nhạt, đi tới ban công đang có gió đêm thổi qua. Bộ quần áo kia vẫn chưa khô nhưng cậu vẫn lấy đi, động tác rất nhẹ rất chậm đóng cửa ban công.

Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ di chuyển nhắc nhở Giang Uẩn Tinh thời gian đang trôi.

Cậu mặc áo ngủ của Giang Hạc Nhất, trong tay ôm một bộ đồ khác, như một tên trộm không có kinh nghiệm, ngẩn người đứng trước cửa phòng cửa gia chủ.

Có điều, Giang Uẩn Tinh không phải một tên trộm không có đầu óc, cậu thất thần một lúc, nghĩ xong kế hoạch đào tẩu.

Giang Uẩn Tinh đã từng hao hết tâm sức để giữ Giang Hạc Nhất ở bên mình, cậu chưa từng muốn rời xa anh, cảm giác đau đớn như thủy truyền đập mạnh vào lòng cậu. Giang Uẩn Tinh khổ sở đứng trước cửa nhà một lúc, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, cuối cùng, cậu quyết tâm, tiến lên ấn tay nắm cửa.

Cành cạch, cánh cửa hé ra một khoảng nhỏ.

Khi cánh cửa chuẩn bị mở lớn, bỗng có một bàn tay lướt qua người Giang Uẩn Tinh, cầm tay nắm cửa, một lần nữa đóng cửa lại.

Mặc dù tiếng đóng cửa không lớn không nhỏ, vẫn khiến Giang Uẩn Tinh giật mình hoảng hốt. Tấm lưng dán vào mặt cửa vừa cứng vừa lạnh, gương mặt trắng bệch, cánh môi khô nứt cũng run run.

Giang Hạc Nhất cúi đầu nhìn cậu, hỏi cậu nửa đêm rồi sao còn chưa ngủ, còn hỏi trễ thế này cậu muốn đi đâu.

Giang Uẩn Tinh nghe rõ ràng từng câu từng chữ anh hỏi, nhưng trong đầu lại vô cùng loạn, giống như hoàn toàn không thể hiểu Giang Hạc Nhất hỏi gì.

Đôi mắt chớp chớp, vừa mê mang vừa sợ hãi nhìn Giang Hạc Nhất, cuối cùng, cậu thống khổ ngồi bệch xuống đất, tay ôm chặt bộ quần áo ngủ, nhìn rất thiếu cảm giác an toàn, cậu thì thào tự nói: "Em không có bệnh. . . .Em không muốn gặp bác sĩ. . . . . ."

"Vì sao muốn đưa em đến bác sĩ chứ?" Giang Uẩn Tinh ngồi dưới đất, mắt chạm mắt với Giang Hạc Nhất, lúc này cậu đã hoàn toàn sụp đổ, cậu muốn ôm mình lùi xa anh, nhưng cánh cửa cứng lạnh lại cản không cho cậu di chuyển, "Em không có bệnh. . . .Em không có. . . . ."

Không có chỗ để trốn, Giang Uẩn Tinh nức nở rơi nước mắt, cậu cúi đầu, nước mắt rơi xuống sàn nhà như đổ mưa.

Khó lắm cậu mới có thể quyết tâm rời đi, nhưng Giang Hạc Nhất lại duỗi tay ôm cậu, cậu như bắt được cọng rơm cứu mạng, theo bản năng nhào vào lòng ngực ấm áp của Giang Hạc Nhất, đưa tay nắm áo anh.

Giang Hạc Nhất nói "Đừng khóc." , Giang Uẩn Tinh cố gắng nhịn xuống, nước mắt vừa chảy cậu sẽ lấy tay lau ngay.

Những chuyện khác khoan chưa nói tới, chỉ riêng việc đến gặp bác sĩ là cậu không thể làm được. Giang Uẩn Tinh cũng muốn nghe lời Giang Hạc Nhất, nhưng cậu không làm được, chỉ có thể nghĩ đủ mọi cách thuyết phục Giang Hạc Nhất.

"Em sợ, anh hai. . . . ." Giang Uẩn Tinh được đưa về giường, cậu vẫn cực kỳ hoảng sợ ôm cổ Giang Hạc Nhất, "Bọn họ sẽ lấy roi đánh em, bị điện giật thật sự rất đau, giống như sắp chết. . . . ."

"Còn gì nữa?" Giang Hạc Nhất để mặc cậu ôm, anh vỗ vỗ lưng cậu, thấp giọng hỏi.

Giang Uẩn Tinh hít hít mũi, trả lời Giang Hạc Nhất: "Em, em muốn chạy, nhưng mà. . . .Bọn họ, bọn họ bắt em về, cho em uống rất nhiều thuốc an thần, còn, còn cho em uống thuốc. . . . ."

"Em rất đau, rất khó chịu, nhưng mà, không dám khóc." Nước mắt Giang Uẩn Tinh không ngừng rơi, "Càng khóc, bác sĩ Lâm sẽ càng đánh em, còn nói bệnh của em rất nặng. . . . . ."

Toàn thân Giang Uẩn Tinh run rẩy, ôm Giang Hạc Nhất càng chặt: "Nhưng mà, em nghĩ không ra, tại sao yêu anh lại là bệnh?"

Sao có thể không phải là bệnh? Giang Hạc Nhất nghĩ, Giang Uẩn Tinh yêu ai cũng tốt, tại sao lại cố tình yêu anh?

Anh là anh trai cùng cha khác mẹ với Giang Uẩn Tinh, anh đối xử với cậu cũng không tốt, thậm chí còn dạy hư Giang Uẩn Tinh, lúc lên giường con dùng lời lẽ ác độc nói chuyện với cậu, trong lúc Giang Uẩn Tinh bị vợ chồng Giang Duy Minh giam lỏng, anh nhẫn tâm bỏ mặc cậu, tháng ba năm nay, tám giờ mười bảy phút tối, anh bỏ qua cuộc gọi từ số điện thoại X, cho đến hiện tại cũng không gọi lại.

Giang Hạc Nhất. . . không. . .Chính là Giang Hạc Nhất chưa từng lo lắng cú điện thoại kia có thể là của Giang Uẩn Tinh, vì đến chính anh cũng muốn Giang Uẩn Tinh cách xa mình, sau này Giang Uẩn Tinh sẽ đi con đường được yêu thương, phú quý ngập trời của riêng cậu, không cần ở bên anh tự chuốc lấy khổ.

Nhưng Giang Uẩn Tinh vốn dĩ không hiểu được.

Giang Hạc Nhất vừa nghe những gì Giang Uẩn Tinh kể, liền cảm thấy anh và gã bác sĩ Lâm trong lời cậu nói không khác gì nhau. Bác sĩ Lâm nhìn thấy Giang Uẩn Tinh khóc sẽ đánh càng hăng, mà anh cũng thường xuyên cố ý khiến Giang Uẩn Tinh phải khóc.

Nhìn Giang Uẩn Tinh khóc sẽ khiến anh cảm nhận được sự hưng phấn khó giải thích, Giang Hạc Nhất cũng tự biết bản thân khác người, anh hỏi Giang Uẩn Tinh: "Tôi và tên biếи ŧɦái kia không phải giống nhau à? Em không sợ tôi?"

Dường như Giang Uẩn Tinh không hiểu Giang Hạc Nhất nói gì, cậu hoang mang nhìn chằm chằm Giang Hạc Nhất, kiên định lắc đầu nói "Không sợ." , "Không giống nhau." , còn nói "Anh hai không hề tổn thương em."

Giang Hạc Nhất cho rằng bản thân đã gần như phá hủy Giang Uẩn Tinh, cũng nghĩ sớm muộn gì Giang Uẩn Tinh cũng sẽ oán hận mình, rời xa mình, nhưng cho tới bây giờ, Giang Uẩn Tinh lại nói anh chưa từng tổn thương cậu.

Độ ấm trong phòng vừa phải, nhưng Giang Uẩn Tinh vẫn sợ lạnh rút mình vào lòng Giang Hạc Nhất, đáng thương bất lực nói: "Ba ba và mẹ nói, bọn họ không cần một đứa con không biết nghe lời, ông ngoại cũng nói, em là tên đồng tính làm mất mặt gia tộc. . . . .Bọn họ cần, là một người thừa kế biết nghe lời, không có em, bọn họ có thể bồi dưỡng một người khác."

"Bọn họ biết em ở đây, nhưng cũng không đến tìm em. . . . ." Giang Uẩn Tinh khó chịu cắn cắn môi, run giọng nói, "Mẹ em, mẹ em gọi điện đến, nói, em đáng chết. . . . .Đồ đê tiện. . . . ."

Giang Hạc Nhất chạm tay vào mặt Giang Uẩn Tinh, ngón cái lau khóe mắt thấm ướt của cậu, vừa hạ thấp giọng vừa như dỗ trẻ con nói: "Chỉ cần em ngoan ngoãn trở về, bọn họ sẽ không đối xử với em như vậy, đúng không?"

"Không phải! Không phải!" Giang Uẩn Tinh kích động ngẩng đầu, mặt đối diện với cặp mắt của Giang Hạc Nhất, "Lúc đầu em rất ngoan, là vì, bởi vì ba ba cho người bỏ. . . . .Thuốc em, còn nhốt em và một người phụ nữ xa lạ vào chung phòng, bọn họ muốn em và. . . . . . ."

Giang Uẩn Tnh thở hồng hộc, cơ thể càng dí sát vào người Giang Hạc Nhất: "Em không muốn. . . . Anh hai, thứ thuốc đó quá đáng sợ, em nhốt mình trong nhà vệ sinh, nhưng mà, nhưng mà bắn rất nhiều, thứ đó vẫn cương lên, người cũng nóng. . . ."

"Em không biết làm sao, liền dùng nước lạnh tắm." Giọng của Giang Uẩn Tinh nhỏ dần, thẹn thùng nói với Giang Hạc Nhất, "Cả đêm em đều nghĩ đến anh hai."

Giang Hạc Nhất hỏi cậu "Vậy sao." , Giang Uẩn Tinh ngoan ngoãn gật đầu, chốc lát sau lại áy náy nói "Xin lỗi." , "Trước kia em không biết thứ thuốc đó sẽ khiến con người khó chịu như vậy, sớm biết như vậy em sẽ không để anh hai uống rượu của Thẩm Oánh."

Bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, hai người nhất thời im lặng. Sau một lúc trầm mặc, Giang Uẩn Tinh nhẹ giọng gọi tên Giang Hạc Nhất.

Giang Hạc Nhất ngẩn ra, rồi như không có chuyện gì lùi lại, cúi đầu "Ừ." một tiếng.

Giang Uẩn Tinh khẩn trương giữ chặt tay anh, miệng mấp máy muốn nói gì đó, nhưng đối diện với vẻ mặt vô cảm của Giang Hạc Nhất, chỉ có thể nói "Xin lỗi."

"Em biết sai rồi, anh hai, em thật sự biết sai rồi. . . . . . ." Giang Uẩn Tinh nghĩ đến chuyện cũ, cả người nhào vào lòng Giang Hạc Nhất.

Giang Hạc Nhất. . . .không. . .Nói chuyện, nhưng cũng không đẩy cậu ra. Giang Uẩn Tinh sợ hãi giây tiếp theo sẽ bị anh đẩy ra, vậy nên càng ra sức cuốn lấy Giang Hạc Nhất: "Em biết mình không nên làm như vậy. . .Rõ ràng khi đó, lúc đầu anh hai không hề chán ghét em, là em không biết chừng mực, còn, còn giam cầm anh hai. . . ."

"Khó khăn lắm anh hai mới đối xử tốt với em một chút, mua cho em sữa và quy linh cao, còn đến dự sinh nhật của em. . . . . . ." Giang Uẩn Tinh nói xong, bỗng nhiên oan ức trỗi dậy, giọng nói lại bắt đầu nghẹn ngào, "Sau đó anh hai. . . .Ưm, là em không tốt, là em đáng bị như vậy."

Giang Hạc Nhất chưa từng thấy ai có thể khóc qua nổi Giang Uẩn Tinh, giờ nghe Giang Uẩn Tinh tâm sự với mình, khiến anh bất đắc dĩ không biết nên khóc hay nên cười. Anh dừng tay phải vỗ nhẹ lưng giúp cậu thuận khí, đợi cậu bình tĩnh, lại hỏi: "Còn gì nữa?"

Giang Uẩn Tinh chưa từng tưởng tượng sẽ có một ngày Giang Hạc Nhất trấn an mình, thoáng chốc lại khóc lớn hơn. Cậu dựa vào vai Giang Hạc Nhất, cứ khóc thút thít, câu nói ngắt ngữ nghe không rõ.

"Còn, còn có, là em không đúng. . . . . . "

"Nhưng mà, cho dù, được chọn lại một lần nữa, em cũng sẽ, làm như vậy. . . . . . . "

Giang Uẩn Tinh không hề có lòng hối cải, ỷ vào bản thân đang rất đáng thương mà không hề kiêng dè nói: "Nếu, em không làm như vậy, thì, hức hức. . . . .Anh hai sẽ, sẽ bị người khác. . . . . .Cướp đi. . . . . ."

"Em biết, em rất xấu. . . . ." Giang Uẩn Tinh buồn bả, cầu xin Giang Hạc Nhất, "Nhưng mà, anh hai đừng chán ghét em, cầu xin anh. . . . ."

"Em chỉ có anh. . . . . . ."

Giang Hạc Nhất đã từng cho rằng, bản thân muốn nghe được lời giải thích từ Giang Uẩn Tinh, nhưng rồi đến giờ phút này, anh mới nhận ra bản thân không hề quan tâm đến chuyện này đến vậy.

Anh của trước đây sẽ đẩy Giang Uẩn Tinh ra, nhưng anh không làm, anh của trước đây sẽ dùng lời nói khó nghe châm chọc Giang Uẩn Tinh, nhưng hiện tai anh không nói gì, anh của trước đây sẽ làm ra chuyện khó coi hơn nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm ra tay.

Kim đồng hồ tích tắc di chuyển, bất tri bất giác, đã bốn giờ sáng.

Có lẽ, anh và Giang Uẩn Tinh đều có bệnh.

Cũng có lẽ, cả đời này không thể nào chữa khỏi.