Chương 14

Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh.

Ngày Giang Uẩn Tinh đến Minh Châu Thúy Uyển là thứ sáu, hai ngày sau là cuối tuần, Giang Hạc Nhất không có chuyện gì làm, ở lì trong nhà không ra ngoài.

Trưa thứ hai Giang Hạc Nhất có tiết học sớm, vừa mới tới trường không lâu đã thấy điện thoại reo liên tục, số hiển thị là số lạ.

Sau khi kết thúc tiết học thứ nhất, Giang Hạc Nhất đi đến nơi yên tĩnh nghe điện thoại.

Điện thoại lập tức truyền tới tiếng của Giang Uẩn Tinh. Hình như cậu lại khóc, cũng như quên mất Giang Hạc Nhất còn phải đi học, hốt hoảng hỏi Giang Hạc Nhất đi đâu, có phải muốn bỏ cậu lại không lo hay không, cậu biết mình không nên làm như vậy, nhưng cậu rất sợ.

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp sân thượng, rạng rỡ soi chiếu cả người Giang Hạc Nhất. Ánh sáng nhức mắt xuyên thấu da thịt, không chỉ có thể tổn thương cơ thể người mà còn khiến thần kinh người ta mơ hồ thấy đau.

"Giang Uẩn Tinh." Giang Hạc Nhất tìm nơi tránh nắng, vừa đi vừa nói với Giang Uẩn Tinh, "Tôi đi học."

"...À, à." Bên kia điện thoại im lặng một hồi, Giang Uẩn Tinh mới hiểu anh đang nói gì.

"Đừng không cần em." Giang Uẩn Tinh như tự thuyết phục mình, lẩm bẩm nói, "Anh không bỏ lại mình..."

Tháng sáu gió thổi hơi lớn, nhưng không mát mẽ gì. Không khí ấm áp lướt qua Giang Hạc Nhất, tiếng gió thổi át cả tiếng điện thoại, nghiền nát giọng nói lẩm bẩm của Giang Uẩn Tinh, khiến nó trở nên nửa thật nửa ảo.

Thời gian một ngày cũng theo cơn gió trôi qua. Đến hôm sau, Giang Uẩn Tinh không còn vừa lúc Giang Hạc Nhất lên lớp lại liều mạng gọi cho anh. Bởi vì lúc Giang Hạc Nhất rời giường, bất luận sớm hay muộn, cậu tựa như có thể lập tức cảm nhận được, rất nhanh liền mở mắt tỉnh lại.

Sau đó sẽ hỏi hành trình hôm nay của anh, lúc nào đến trường, cả thời gian về nhà cụ thể.

Thời điểm Giang Hạc Nhất rời nhà, cậu rất yên lặng đứng ở cửa đưa mắt nhìn anh.

Có đôi lúc Giang Hạc Nhất về nhà không đúng giờ, Giang Uẩn Tinh mới không nhịn được gọi cho anh, hỏi khi nào anh mới về.

Giang Uẩn Tinh hỏi quá cặn kẽ, lại thường xuyên biểu lộ cảm giác bất an mãnh mẽ, Giang Hạc Nhất là người không có tính kiên nhẫn, vậy nên để tránh phiền phức, hôm nào có tiết học anh liền dứt khoác dẫn Giang Uẩn Tinh đi theo.

Đối với Giang Uẩn Tinh trước kia, đây có thể xem là chuyện cầu mong mà không được. Thế nhưng thái độ của cậu hôm đó lại rất bất thường.

Giang Hạc Nhất ngồi ở hàng ghế sau, Giang Uẩn Tinh ngồi bên cạnh anh, thái độ trốn tránh, dáng điệu cẩn thận, hoàn toàn khống giống trước kia.

Trong tiết có bạn học đến tìm Giang Hạc Nhất tán gẫu, đối phương hoặc là thân thiết chào hỏi Giang Uẩn Tinh, hoặc là hỏi thăm cậu từ chỗ Giang Hạc Nhất, nhưng từ đầu đến cuối Giang Uẩn Tinh lại cứ luống cuống trốn sau lưng anh, không chịu hé môi lấy nửa lời.

Sau ngày hôm đó, cậu sẽ không yêu cầu Giang Hạc Nhất rời khỏi nhà phải dẫn theo mình nữa. Tựa như chỉ cần biết được thời gian cụ thể Giang Hạc Nhất đi và về nhà đã đủ với cậu rồi.

Còn chuyện bước ra khỏi cửa, đối với cậu mà nói lại trở thành việc vô cùng khó khăn.

Đã gần một tháng ở chung với Giang Hạc Nhất, tình trạng ăn uống của của cậu vẫn không cải thiện, mỗi bữa đều ăn rất ít cơm.

Có đôi khi Giang Hạc Nhất nghĩ, nếu anh không ngồi đối diện giám sát, có lẽ Giang Uẩn Tinh sẽ thật sự không ăn bất cứ thứ gì.

Lúc cậu mới tới đã rất gầy, trong khoảng thời gian này cho dù mỗi ngày Giang Hạc Nhất đều đích thân xuống bếp, Giang Uẩn Tinh cũng ăn không được nhiều.

Nhưng mỗi lần bất kể Giang Hạc Nhất nấu món gì, dù nhiều dù ít, Giang Uẩn Tinh cũng sẽ tỏ ra vô cùng chờ mong.

Năm trước cậu tự tiện đến R quốc tìm Giang Hạc Nhất, cả hai ở chung với nhau năm ngày, Giang Hạc Nhất vốn đã quen ăn mì gói qua ngày, nhưng Giang Uẩn Tinh thì không, cuối cùng anh vẫn phải làm món cơm Tây mình không thích cho Giang Uẩn Tinh ăn.

Trừ lần đó ra, từ trước đến giờ Giang Hạc Nhất cũng ít khi xuống bếp. Bởi vậy Giang Uẩn Tinh có suy nghĩ anh không biết nấu cơm cũng là điều dễ hiểu.

Giang Uẩn Tinh cũng không so đo với thái độ ác liệt lúc ấy của anh, cho dù đã biết Giang Hạc Nhất học nấu cơm trước khi chuyển vào Giang gia, cậu cũng không có nửa câu oán giận.

Ngược lại còn rất sùng bái nói "Anh hai thật lợi hại." , sau lại hỏi: "Lúc đầu học nấu cơm có phải vất vả lắm không." , như là đang châm chọc Giang Hạc Nhất.

Nhưng ánh mắt thành thật và nghi ngờ của cậu đã phủ định suy đoán từ một phía của Giang Hạc Nhất.

Giang Hạc Nhất. . .Không. . .Muốn trả lời câu hỏi nhàm chán đó, cũng biết rõ Giang Uẩn Tinh để ý và sợ nhất điều gì, có đôi khi Giang Uẩn Tinh hỏi anh rất nhiều câu, Giang Hạc Nhất. . .Cố ý. . .hỏi lại cậu: chừng nào cậu quay về X châu?

Chiêu này luôn luôn có tác dụng. Cứ mỗi lần anh dứt lời là hốc mắt cậu sẽ đỏ lên, rất sợ hãi, rất không an phận bịt kín đôi môi nói lời không hay của anh, thì thào nói những lời linh tinh "Em rất ngoan." , "Anh hai không thể như vậy." .

Đã nhiều lần Giang Hạc Nhất nghĩ, có lẽ anh và Giang Uẩn Tinh đều hết thuốc chữa rồi, một kẻ có xấu xa thích ức hϊếp người ta, mà người kia lại không biết sống chết dựa dẫm vào kẻ xấu cố ý tổn thương cậu.

Mặc kệ nhiệt độ trên đời cao hay thấp, Giang Uẩn Tinh đều muốn ôm chặt anh, cũng chỉ có ôm chặt anh, cậu mới được sưởi ấm.

Vào hạ nhiệt độ ngoài trời càng nóng hơn, việc ăn uống của Giang Uẩn Tinh vẫn không có tiến triển, chỉ có Giang Hạc Nhất liếc mắt nhìn thì cậu mới ăn thêm hai muỗng cơm, còn lại thì ăn không vô.

Làm đồ ăn cho hai người không khó, mà vấn đề phức tạp nhất chính là "Bữa cơm tiếp theo" phải ăn gì.

Bởi vì Giang Uẩn Tinh ăn uống không tốt, trong mắt Giang Hạc Nhất cậu đã gầy đến độ xanh xao, nhưng cho dù như vậy Giang Uẩn Tinh vẫn ăn rất ít. Ăn không được bao nhiêu đã chạy đến nhà vệ sinh ói, Giang Uẩn Tinh khó ăn tới nỗi chỉ có thể ăn được cháo.

Cậu không muốn ăn gì cả, chỉ thích uống sữa.

Buổi chiều sau khi Giang Hạc Nhất đến trường xử lý chuyện học, trên đường về nhà chợt nhớ phải mua nguyên liệu nấu ăn, anh tấp xe vào lề đường, đi đến siêu thị gần đó mua đồ.

Trong lúc xếp hàng chờ tính tiền, Giang Uẩn Tinh lại gọi điện. Anh liếc nhìn thời gian, phát hiện mình đã về trễ hơn nửa tiếng.

Bấy giờ trong siêu thị có rất nhiều khách mua hàng, vì vậy việc thanh tiến diễn ra chậm hơn một chút. Giang Hạc Nhất cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn ấn nghe.

Giang Uẩn Tinh không có đề tài gì khác, vẫn hỏi khi nào Giang Hạc Nhất về. Đằng trước đằng sau Giang Hạc Nhất toàn là người mua hàng, tuy rằng anh đã đứng ở nơi ít người nhưng xung quanh vẫn rất ồn.

Anh không mở miệng nói chuyện, để một mình Giang Uẩn Tinh nói.

Có lẽ thời gian im lặng quá dài, Giang Uẩn Tinh cho rằng anh cảm thấy phiền chán hoặc tức giận, giọng nói cũng dần nhỏ lại, cuối cùng trong điện thoại chỉ còn tiếng thở lo lắng của cậu.

"Tôi đi siêu thị mua đồ." Giang Hạc Nhất cầm vật phẩm lên quét mã, vừa nói với Giang Uẩn Tinh, "Đang chờ thanh toán."

"Ừm, được." Giang Uẩn Tinh trả lời ngay lập tức, vì để lấy lòng Giang Hạc Nhất, để Giang Hạc Nhất vui vẻ, thậm chí còn nói lời rất không thuyết phục "Em hơi đói bụng, anh hai mau về nhé."

Giang Hạc Nhất cũng lười vạch trần cậu, anh thản nhiên ừ một tiếng. Sau đó mở điện thoại quét mã trả tiền.

Sau khi thanh toán xong, Giang Hạc Nhất kéo xe đẩy ra khỏi quầy thanh toán. Vừa đi được vài bước, phía sau bỗng vang lên một giọng nữ lạ, liên tục gọi "Giang Hạc Nhất."

Xác nhận không phải mình tưởng tượng hay nghe lầm, Giang Hạc Nhất dừng bước, xoay người nhìn về phía người gọi mình.

Đúng là ngoài dự đoán, đối phương vậy mà là người trước giờ vẫn luôn khinh thường, chán ghét Giang Hạc Nhất - tiểu thư nhà họ Phong, cô gái trước giờ luôn cao cao tại thượng giờ lại hạ mình gọi tên anh hai lần.

Nhưng đối với Giang Hạc Nhất, gặp được Phong Như ở đây cũng chả phải chuyện gì lạ, chẳng đáng để anh bận tâm.

Giang Hạc Nhất làm như không thấy Phong Như, xoay người xem như không có gì đi tiếp. Phong Như thật sự ngoài dự đoán đuổi theo, không để tâm đến thân phận của mình giữ chặt tay Giang Hạc Nhất trước cửa siêu thị, đối diện với anh mắt lạnh lùng của anh, cô dồn dập đặt câu hỏi: "Uẩn Tinh cậu ấy có khỏe không?"

Giang Hạc Nhất trầm mặc rút tay ra, biểu tình không muốn nhiều lời, Phong Như lại hỏi tiếp: "Tôi biết Uẩn Tinh đang ở nhà anh, tôi chỉ lo lắng cho cậu ấy! Hơn nữa, hơn nữa tôi cũng biết quan hệ giữa hai người. . .Lần hai người hôn nhau ở phòng hút thuốc, tôi và Lê Triết đều nhìn thấy."

Cảnh tượng Giang Uẩn Tinh nước mắt đầm đìa ngưỡng cổ hôn Giang Hạc Nhất hiện rõ ràng trước mắt, Giang Hạc Nhất rũ mắt nhìn Phong Như có ý gây sự, hỏi cô: "Cô muốn làm gì?"

Chỉ một cái liếc mắt của Giang Hạc Nhất, Phong Như đã cảm nhận được sự chán ghét và phòng bị trong đôi mắt ấy. Nhận ra ý đối nghịch trong mắt Giang Hạc Nhất, Phong Như hổn hển giải thích: "Tôi thật sự lo lắng cho Uẩn Tinh, sẽ không nó bất kì ai biết cậu ấy đang ở cùng anh."

"Vậy sao?" Giang Hạc Nhất làm ra vẻ vui mừng nhìn cô, nhưng ánh mắt lại cực kì lãnh đạm, "Nhưng không phải cô thích cậu ta sao?"

Với vốn hiểu biết của anh về những kẻ có tiền, Giang Hạc Nhất biết rõ, đối với thứ mình thích, bọn người đó tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn để đoạt được.

Những lời tiếp theo không cần Giang Hạc Nhất nói, Phong Như cũng có thể nhận được sự kinh miệt từ vẻ mặt anh.

Có lẽ cô đã từng nghĩ làm những chuyện rất vô sĩ, nhưng cuối cùng cô vẫn không làm như vậy. Cho nên thái độ Giang Hạc Nhất dành cho cô, quả thật chính là sự phán xét vô căn cứ.

"Tôi thích cậu ấy." Phong Như cảm thấy rất oan ức, lại không muốn thừa nhận mình thua trong tay một người đàn ông, giọng điệu nghe cũng không tốt đẹp gì, "Nhưng tôi không đê tiện như anh nghĩ."

Hôm nay gặp được Giang Hạc Nhất đúng là ngoài ý muốn. Nếu không phải lo lắng vì không liên lạc được với Giang Uẩn Tinh, Phong Như căn bản sẽ không bao giờ nói chuyện với đứa con riêng không biết phải trái như Giang Hạc Nhất.

Trên xe cô có thuốc Giang Uẩn Tinh đem theo lúc trốn đi. Có điều nhìn thái độ của Giang Hạc Nhất, vốn dĩ sẽ không thể đưa cô về nhà, để cô thăm Giang Uẩn Tinh.

Hai người gượng gạo giằng co một lúc, cuối cùng vẫn quyết định làm tròn nghĩa vụ bạn tốt của mình ———

Mặc dù Giang Uẩn Tinh không thể ở bên cô, nhưng cô vẫn không buông bỏ được cậu.

Tới bãi giữ xe, trước lúc Giang Hạc Nhất đóng cửa rời đi, cô kịp gọi anh lại.

"Này." Phong Như quay về xe mình lấy thuốc tới chỗ Giang Hạc Nhất, cách cửa xe đưa cho anh, cứng rắn nói, "Đưa Uẩn Tinh dùng, vết thương trên người cậu ấy chưa lành, dùng cái này sẽ. . ."

Ánh mắt Giang Hạc Nhất dừng trên hộp thuốc cô đưa, chăm chú quan sát vật trên tay cô, cắt ngang lời Phong Như: "Cái gì?"

"Gì là sao?" Phong Như hoàn toàn không tức giận vì Giang Hạc Nhất bất lịch sự cắt lời mình, chỉ nhíu mày, tự giác nói lớn hơn, "Thuốc mỡ này đưa cho Uẩn Tinh dùng, anh. . ."

Phong Như nói được một nửa đột nhiên im bặt.

Ánh mắt Giang Hạc Nhất nhìn cô rất lạnh lùng, nhưng từ trước đến giờ chưa từng lộ vẻ nghi ngờ như vậy. Phong Như cảm thấy không ổn, cũng chỉ có thể ngưng mắt nhìn anh, một lúc sau mới phản ứng được nói ———

Giang Hạc Nhất không biết.

Giang Hạc Nhất không biết gì cả.