Chương 4: Bị thương

“Ăn sáng thôi.” Chiến Hiểu Văn nâng túi ni lông trong tay lên, bên trong là bánh bao nướng, bánh bao được nướng trong lò, vỏ mỏng giòn, phần nhân là thịt dê thơm ngào ngạt.

Quê hương của Chiến Tiểu Văn ở biên giới Cam Túc và Mông Cổ, đối với cô mà nói, chuyến đi đến Đường vành đai Tây Bắc lần này giống như cá gặp nước, rất hào hứng.

"Tôi còn tưởng rằng hôm qua mình say rượu đến mức đau đầu không ngủ được, ai ngờ lại ngủ say đến mức không nghe thấy tiếng chuông báo thức." Khuôn mặt Chiến Hiểu Văn lộ ra vẻ thẹn thùng, chứa đựng sự thuần phác được hoang mạc phía Tây Bắc mài giũa.

Hình Yên mỉm cười.

Ăn sáng xong, Hàn Đông là người dẫn đầu, anh ta trải bản đồ danh lam thắng cảnh của Lan Châu ra, hỏi bọn họ muốn đi đâu chơi.

Theo kế hoạch ban đầu, nếu họ đi đường vòng thì tiến thẳng về phía Tây, nhưng họ trên thực tế lại thiếu một đồng đội. Hình Yên nghe nói rằng người kia là bạn của Hàn Đông, cũng quen biết một chút với Minh Hoài, nhưng người thanh niên ở thành phố Bắc Kinh đó rất nóng nảy, nói rằng Tây Bắc là nơi lụi bại, khỉ ho cò gáy thế nên không có hứng đi.

Khi những lời này được nói ra, Chiến Hiểu Văn cũng ở bên cạnh, sắc mặt đỏ bừng có chút cứng đờ.

Hàn Đông cười xin lỗi, phàn nàn về người anh em này rất nhiều lần, nhưng bọn họ đành phải đợi vị thiếu gia nóng tính này.

Vừa lúc trong khoảng thời gian này có thể ghé thăm thành phố Lan Châu, điều này cũng không phải là vô ích.

“Bảo tàng Cam Túc, cầu Trung Sơn hay Bạch Tháp Sơn?” Hàn Đông hỏi.

“Sao cũng được.” Minh Hoài tùy tiện nói, Hàn Đông nhún vai, biết rõ Minh Hoài luôn luôn như vậy, nhưng anh ta luôn cảm thấy hôm nay Minh Hoài hình như có chút thất thần.

"A Hoài, chúng ta đi bảo tàng Cam Túc đi. Từ lâu em đã muốn xem “ngựa phi nước đại” cực kì nổi tiếng ở đó ." Cố Uyển Nhiên nhìn vào bản đồ của khu danh lam thắng cảnh, vừa mỉm cười vừa vén tóc, mái tóc đen dài đến eo, đuôi tóc hơi xoăn, vừa uyển chuyển lại vừa tự nhiên.

Minh Hoài rất tự nhiên đưa tay giúp cô sửa sang lại tóc, nhưng ngón tay thon dài đột nhiên dừng lại, theo bản năng mà liếc nhanh về phía Hình Yên.

Hình Yên cúi đầu xuống, giả vờ đang nghiêm túc xem bản đồ.

Trong khi Minh Hoài thở phào nhẹ nhõm, một góc trái tim anh không hiểu sao lại thắt chặt.

“Vậy thì nghe theo lời hoa khôi Cố, chúng ta đến bảo tàng trước.” Hàn Đông cất bản đồ, lộ hàm răng trắng bóng.

Hình Yên và Chiến Hiểu Văn đi phía sau, họ là những nghiên cứu sinh được đề cử tốt nghiệp năm nay, so với Minh Hoài Cố Uyển Nhiên là đàn anh đàn chị, họ là những người trẻ nhất trong đội và cũng có mối quan hệ tốt nhất.

"Hiểu Văn, tôi muốn đến hiệu thuốc, cậu có thể đi cùng tôi không?" Hình Yên ngước mắt lên, sau đó nhanh chóng kéo Chiến Hiểu Văn.

Chiến Hiểu Văn gật đầu: “Cũng được.”, đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nói: “Cậu bị thương sao?!”

Giọng nói đột ngột cất lên thực sự thu hút sự chú ý của những người phía trước.

Hình Yên ngay lập tức cảm thấy vài ánh mắt đang dán vào người cô.