Chương 3: Một đêm hoang đường

Lan Châu là cửa ngõ Tây Bắc, không khí hít vào mũi tràn đầy hương vị sa mạc.

Quán bar tên là Doom này mang phong cách punk rock hoang vu dã trong ra ngoài, những ống thép cũ kĩ kêu kẽo kẹt khi dẫm lên. Hình Yên sửa sang lại tóc và quần áo cho thật bình thường.

Ở tầng dưới, nam sinh đi cùng hôm qua đang nhìn vào những ngôi sao roll n rock và bức tường treo các tấm poster của cùng đủ loại máy móc.

“Chủ quán bar này chắc là bạn cùng trường.” Anh ta tên là Hàn Đông, là anh em chí cốt của Minh Hoài.

Nhìn thấy Hình Yên, anh ta mỉm cười và gật đầu.

Hình Yên vừa tốt nghiệp cao học năm nay, giáo sư Mạc cũng là giáo sư của Minh Hoài và Hàn Đông đã đưa cô đến đây, ba người họ đều học cùng trường.

Thực ra mục đích lập chuyến đi Tây Bắc lần này cũng là để thắm lại tình thầy trò.

Nghe Hàn Đông nói, Hình Yên liếc nhìn những bức ảnh trên tường, quả nhiên nhìn thấy một bức ảnh cũ được đóng khung trong khung kính đen trên tường, đó là tòa nhà trung tâm của trường đại học bọn họ.

Đang nhìn, Hàn Đông đột nhiên nói đùa: "Minh Hoài, chậm quá."

Hình Yên ngước mắt lên, Minh Hoài đang cùng Cố Uyển Nhiên đi xuống lầu, Minh Hoài vạm vỡ đẹp trai, Cố Uyển Nhiên lại cao ráo sáng sủa, hai người họ quả là trai tài gái sắc.

Vừa nãy, khi Cố Uyển Nhiên gõ cửa, Hình Yên bảo Minh Hoài trốn trong phòng tắm với vẻ mặt hối lỗi, Minh Hoài liếc cô một cái, không nói gì. Chờ khi Hình Yên ứng phó xong, anh đi ra ngoài trước một bước, khi Cố Uyển Nhiên đi ra hành lang thì vừa lúc nhìn thấy Minh Hoài, anh giả vờ ung dung đi như vô tình gặp Cố Uyển Nhiên đang tìm mình.

Vào lúc đó, bức tượng thần sừng sững trong trái tim của Hình Yên đột nhiên nứt ra một góc.

Hóa ra Minh Hoài cũng sẽ giống như một người đàn ông bình thường, sắc mặt bình tĩnh che giấu một đêm hoang đường của mình...

Hình Yên đang bối rối trong lòng thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt. Không đề phòng, bắt gặp ánh mắt của Minh Hoài, không biết vì sao, cô cúi đầu trước, vội vàng rời đi.

Giống như bị bắt thóp.

"Minh Hoài, anh sao vậy?" Cố Uyển Nhiên nghi ngờ nhìn Minh Hoài.

Minh Hoài thu hồi ánh mắt, "Không có gì."

Hình Yên vội vàng ra khỏi quán bar, suýt chút nữa giẫm phải một người, cô còn chưa kịp nói xin lỗi đã bị người đó ngăn lại, "Sao vậy, cô đang hoảng hốt sao?"

Thấy bạn tốt của mình là Chiến Hiểu Văn, Hình Yên thở phào nhẹ nhõm, "Không có gì."