"Làm một hiệp nhỉ."
Chiến Hiểu Văn nghe thấy một giọng nói trầm thấp truyền đến từ cửa thang máy, lập tức ngẩng đầu nhìn. Cô ấy nhìn thấy vài bóng người cao to đi tới, đi đầu là một người đàn ông cao ráo đội mũ, mặc áo khoác đen và đeo găng tay, vành mũ che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ sống mũi cao.
Theo sau là một đám người cao thấp béo gầy bên cạnh, cánh tay xăm trổ, mặt đầy sẹo, cơ bắp rắn rỏi, vừa nhìn liền biết không dễ chọc giận.
Lục Nguyên liếc nhìn đôi nam nữ đang giằng co ngoài hành lang của phòng trà, không biểu lộ gì, nhưng Chiến Hiểu Văn nhân cơ hội kéo Hình Yên ra khỏi Hoắc Minh và đứng sang một bên.
Đêm nay Hoắc Minh năm lần bảy lượt bị phá hỏng chuyện tốt, không kìm được tức giận quay người đấm một cái, "Mày là thằng nào!"
Lục Nguyên quay mặt sang một bên, xoa nắm đấm, xoay cánh tay một vòng, đồng thời, đôi chân dài tung ra một cú, đá Hoắc Minh văng ra ngoài, cuộn tròn như một quả bóng.
Hoắc Minh đáng thương đã sớm bị rượu làm cho rỗng tuếch, phịch một cái ngã trên mặt đất, suýt chút nữa ngạt thở.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Chiến Hiểu Văn chỉ cảm thấy mắt mình không nhìn kịp, khi định thần lại, Hoắc Minh đã hôn mê rồi.
Con khỉ gầy đi theo Lục Nguyên nhìn Hoắc Minh đang xuýt xoa vì đau mà cười thành tiếng, đi tới trước mặt hai cô gái đang sững sờ, "Không sao đâu em gái."
“Không, không.” Chiến Hiểu Văn lắp ba lắp bắp, Hình Yên hơi cúi đầu, dựa vào tường chậm rãi đứng dậy, giống như bị dọa đến mức hai chân đều mềm nhũn.
Lúc này, Hàn Đông và Minh Hoài vừa vặn đi xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này lập tức ngẩn người.
Nhìn thấy Hoắc Minh nằm trên mặt đất, đầu chảy máu đầm đìa, Cố Uyển Nhiên không khỏi “a” một tiếng.
"Hoắc Minh!"
Hàn Đông kéo Hoắc Minh dậy, Hoắc Minh đau đớn sờ sờ trán của mình, thấy hai tay dính đầu máu, lập tức trợn tròn hai mắt.
Mẹ kiếp, từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cậu ta cũng chưa từng đánh đến mức chảy máu.
Bị mất mặt trước nhiều người như vậy, bây giờ lại có người ứng cứu, Hoắc Minh đứng thẳng dậy, chỉ thẳng tay vào mặt Lục Nguyên mà chửi: "Thằng chó đẻ, lại dám đánh tao, tao gϊếŧ mày!"
"Mày muốn chết à!" Khỉ gầy và đám người lực lưỡng lập tức không kìm được tức giận, xắn tay áo lên, chuẩn bị lao tới. Hoắc Minh bị khí thế hung hãn trên người bọn họ dọa sợ, may mà có Hàn Đông đỡ, nếu không hai chân mềm nhũn quỳ xuống cũng vừa đẹp.